Quỳnh Chi thật không ngờ, vậy mà cô lại mệt đến mức ngủ liền một mạch đến tận chiều.
Bình thường, cô không ngủ nhiều nhưng thế này, chẳng những thế còn ngủ rất mê man.
Khi tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã ngả sang màu vàng của hoàng hôn, bóng tối cũng đang dần dần bảo phủ lấy.
Cửa sổ dường như vẫn chưa được đóng kín, vài cơn gió chiều lành lạnh theo khe hở tràn vào căn phòng.
Bây giờ trên người cô không có lấy một mảnh vải, hoàn toàn trần trụi, chỉ có duy nhất tấm chăn để che đi cơ thế
Vì thế khi gió thổi vào làm cho cô cảm thấy có chút ớn lạnh trong người, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, chắc là do lúc sáng ngâm trong nước lâu nên mới như vậy thôi.
Nhìn Minh Triết đang nằm ngủ bên cạnh, Quỳnh Chi mới chậm rãi ngồi dậy.
Mặc dù cô đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để không phát ra tiếng động làm cho anh thức giấc, nhưng anh vẫn thức.
Minh Triết vươn tay ra kéo cô vào lòng, chóp mũi cọ cọ vào má cô, giống hệt như trẻ con đang nhõng nhẽo :
" Vợ !"
Quỳnh Chi mới khẽ nói : " Anh ngủ tiếp đi, em xuống dưới nhà coi bé Hân nấu cơm xong chưa."
"Không...em ở đây với anh đi !" Minh Triết không chịu nghe, càng ôm cô chặt hơn.
Dưới lớp chăn mỏng, cơ thể cả hai đều trần trụi dán chặt vào nhau, hơi ấm từ da thịt toả ra có chút nóng bỏng, tê
dai.
Quỳnh Chi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3715608/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.