Ăn sáng xong.
Quỳnh Chi phụ giúp bé Hân quét dọn nhà cửa.
Khi nhìn thấy chậu hoa lan được đặt ở trong góc nhà, cô mới ngẩn người nhìn nó một lúc lâu.
Bé Hân thấy vậy liền hỏi : “ Mợ thích hoa lan à ?”
“ Sao em biết ?” Quỳnh Chi hỏi.
Bé Hân nhanh nhẹn trả lời : “Thì tại em thấy từ hồi hôm qua tới giờ, hễ đi ngang qua chỗ chậu lan là mợ lại ngẩn người nhìn nó một lúc rồi mới đi.”
Quỳnh Chi mỉm cười, rồi bảo : “ Hân, em lấy giúp chị cây kéo đi, để chị cắt bỏ mấy lá bị hư.”
Nghe vậy, bé Hân liền lật đật chạy vào trong nhà bếp tìm cây kéo, sau đó chạy ra : “ Em không thấy kéo, mợ dùng dao được không mợ ?”
Quỳnh Chi gật đầu nói : “ Được”
Sau đó cô nhận con dao từ trong tay bé Hân.
Ngồi chăm chú cắt tỉa mấy lá lan hư, Quỳnh Chi chợt nhớ đến điều gì đó, trong phút chốc hai mắt của cô đã đỏ hoe lên.
Bé Hân thấy vậy thì hốt hoảng hỏi : “ Mợ ! Mợ khóc à ?”
Quỳnh Chi kìm nén cảm xúc trong lòng lại, vội vàng lắc đầu.
Trong lúc luống cuống cô vô tình rạch một đường vào tay mình, vết thương khá sâu, máu chảy ra rất nhiều.
Nhưng lạ là cô lại không cảm thấy đau, bởi vì trong người cô có chỗ còn đang đau đớn hơn vết thương này gấp nhiều lần.
Bé Hân thấy cô như vậy thì sợ hãi hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gan-rom/3687861/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.