"Cô Tiêu đi theo Giang tổng cũng nhiều năm rồi, hay là nhân dịp này..."
"Lần trước ngài đỡ rượu thay cô Tiêu, mọi người ở đây ai cũng biết rõ mà."
Giang Chính Sơ dựa vào sofa, thoáng liếc nhìn tôi một cái, mỉm cười lịch sự: "Cô muốn gì?"
Tiêu Danh Du mắt lúng liếng như tơ, hơi rướn người về phía trước, để lộ khe ngực: "Vậy phải xem Giang tổng... Ối đệt!"
Lưng cô ta đột nhiên bị ai đó đụng phải, ly rượu đổ hết lên quần Giang Chính Sơ.
Tiêu Danh Du vội vàng che miệng, không thể tin nổi vừa rồi mình lại văng tục.
Không khí như ngưng đọng.
Chất lỏng màu đỏ sẫm nhanh chóng ngấm vào, vải thấm đẫm nước, dính sát vào đường cong của cơ thể, phác họa ra một bộ phận…không thể miêu tả.
Quần của Giang Chính Sơ vốn đã bó sát, sau khi bị chất lỏng làm ướt, chẳng khác gì đang khỏa thân.
Quả nhiên... thiên phú dị bẩm...
Mọi người không dám thở mạnh, hận không thể móc mắt mình ra để tránh phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Giang Chính Sơ.
Chỉ riêng tôi, trong lúc mắt chưa kịp dời đi, đột nhiên mở miệng, bật ra tiếng cười sảng khoái: "Ha ha ha..."
Sóng não chậm chạp báo cho tôi biết, chuyện thủy thủ biến thành giăm bông thật sự rất buồn cười.
Nhưng trong mắt người khác, đây rõ ràng là... cười trên nỗi đau của người khác.
Giang Chính Sơ cụp mắt xuống, bình thản dùng áo che đi, ánh mắt sâu thẳm: "Miên Miên, em cười cái gì?"
Xin lỗi, quên mất là tôi vẫn đang giận anh.
Nụ cười của tôi vụt tắt: "Em..."
Giang Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861397/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.