Ngày đó bỗng nhiên đến rất nhanh, nàng vẫn còn ngơngẩn sững sờ, mùng năm liền tới trước mắt.
Nương chải đầu cho nàng, mái tóc đen như mực uyểnchuyển quấn lấy ngón tay không còn tuổi xuân, dần dần búi thành một kiểu tócnhẹ nhàng.
"Nương trách con sao?" Nàng thấp giọng nói,"Nữ nhi không phải là chính thất."
Nương cài chiếc trâm hoa lên búi tóc: "Con hãysống thật tốt, nương sẽ không oán trách."
"Sống thật tốt? . . ." Nàng nhìn vào vị tânnương trong gương đồng, khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, "Con sẽ sống thậttốt. Tại sao con lại không thể sống tốt đây . . ."
Bàn tay của nương hơi ngừng lại, hình như muốn nói rồilại thôi, cuối cùng vẫn cầm khăn hồng lên.
Khăn hồng từ từ che phủ, nàng khẽ nói: "Nương,một mình phải bảo trọng."
Sau đó>ước ra cửa, ngồi trên kiệu hoa Vân phủ, bêntai là tiếng loa kèn vui mừng, còn có tiếng pháo nổ vang.
Nàng lặng lẽ vén lên khăn hồng, cũng vén rèm kiệu hoa.
Nàng ló đầu ra, nhìn thấy dưới mái hiên trên đường phốlà một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ, đỏ như vậy, hồng như vậy, hồng đến nỗi khôngnhìn thấy điểm đầu, cũng không nhìn thấy điểm cuối, nhưng mà nàng biết, dãy đènlồng này chạy thẳng đến Vân phủ.
Dãy đèn lồng chạy dài hai bên, một bên là nương củanàng, một bên là phu quân tương lai của nàng.
Đối với một bên là tưởng nhớ sâu nặng, còn đối với bênkia, là hoang mang không hiểu rõ.
Hạnh phúc, hoảng sợ khi hắn lấy xuống khăn hồng thìbiến mất.
Nàng thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172256/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.