Cho nên người trước mắt này, Sầm Dao không cần suy nghĩ nhiều cũng đã đoán được thân phận của bà ta. "Phu nhân, chào bà" Sầm Dao lui ra sau một bước, mời người vào. Kiều Dục Mẫn chịu đựng cách đối xử rụt rè xa lạ của cô, không thể hiện quá rõ trên mặt. Sau khi ngồi xuống ghế sofa uống trà, bà cũng ngước mắt nhìn Sầm Dao nói: "Trong khoảng thời gian này tim của ba Đình Lập cũng không tốt lắm, tiệc cuối năm lần này sẽ không tổ chức ở nhà cũ, việc này chắc bọn con đều đã biết rồi đúng không" Sầm Dao gật đầu nói: "Đình Lập đã nói với con rồi" "Vậy là được rồi" Kiều Dục Mẫn cũng không thấy lạ khi biết Thương Đình Lập đã nói chuyện này cho Sầm Dao từ trước, bà tiếp tục nói ra nguyên nhân bà đến đây: "Tuy rằng bữa tiệc cuối năm năm nay sẽ không tổ chức ở nhà cũ, nhưng có một số thứ không thể thiếu, lần này ba của Đình Lập bảo bác đến đây đưa cho con một danh sách" Kiều Dục Mẫn lấy một tờ danh sách trong túi xách ra. Sau đó khóe mất Sầm Dao giật liên hồi mà nhìn một loạt tên rượu, tên hoa đếm mãi không hết trên tờ giấy kia. Một bữa tiệc cuối năm. Hoa nhất định phải là hoa tulip màu tím và hoa đế vương được vận chuyển gấp từ nước ngoài về. Rượu là loại rượu Bacardi, Absolut do trang viên ủ rượu nhà họ Thương đã hồi mấy năm trước cẩn thận tuyển chọn. Lúc này Sầm Dao cảm thấy mấy người có tiền có đôi khi thật sự không chịu nói lý lẽ, mấy năm ở Y, lúc đầu cô không chịu nhận sự giúp đỡ của Vân, cô cũng từng trải qua một giai đoạn nghèo khó, nếu không phải sau này vì muốn cho con có một hoàn cảnh thoải mái, lúc đó cô cũng sẽ không cúi đầu. Cho nên so với người nhà họ Thương chọn lựa những loài hoa nổi tiếng và rượu quý hiếm khắp nơi thì Sầm Dao lại càng thích những món đồ thực dụng hơn. Nhưng hoàn cảnh sinh sống khác nhau, cô cũng không muốn nói thắng những chuyện này ra. Dù sao nếu như cô thật sự làm như thế, chỉ e họ sẽ cho rằng cô đang kiếm chuyện. Sầm Dao hiểu rất rõ thái độ của nhà họ Thương đối với cô, tuy lão phu nhân Thương rất tốt với cô, nhưng Sầm Dao vẫn nhận ra được một chút cảm giác xa cách khó phát hiện ra được. Ông Thương lại càng rõ ràng hơn. Ông ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ thích cô. Nhưng Sầm Dao cũng không quá để ý, lúc trước khi cô quyết định đứng cạnh Thương Đình Lập, một là vì con cái thật sự cần một người ba, mà Thương Đình Lập đối xử với con cũng rất tốt, không có người nào thích hợp vị trí người ba hơn người ba ruột là anh cả. Lúc đó chưa từng nghĩ đến bối cảnh của anh, sau này cho dù có biết cũng chưa bao giờ hối hận. Cả cuộc đời con người cuối cùng cũng sẽ không màng tất cả vì một thứ gì đó mà, Sầm Dao cảm thấy Thương Đình Lập đáng giả để cô đưa ra quyết định này vì anh. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều bình an đã chứng minh rồi. Sầm Dao cảm thấy chắc trước khi bị mất trí nhớ, tình cảnh của cô ở nhà họ Thương cũng sẽ không quá tốt. Nếu không phải bọn họ vẫn luôn ở Tĩnh Viên mà không phải sống trong nhà cũ, chứ nếu như mỗi ngày gặp nhau sống cùng nhau, chỉ sợ ngày nào cũng sẽ phải cãi cọ. Cho nên đối với vị phu nhân trước mặt, Sầm Dao cười tiếp nhận tờ danh sách nói: "Con sẽ chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ ghi trong này, phu nhân còn có chuyện gì muốn dặn dò nữa không?" Bởi vì rất ít khi ở cùng với người lớn, Sầm Dao nói lời này một cách cứng ngắc, nghe cứ như là nếu không còn gì dặn dò, không nói gì nữa thì đi đi vậy. Cũng may người ngồi đối diện là Kiều Dục Mẫn, bà biết Sầm Dao đã mất trí nhớ nên cũng có để ý mấy ẩn ý trong những lời này, hơn nữa cho dù là khi chưa bị mất trí nhớ, bà cũng biết khi Sầm Dao nói chuyện luôn hơi thẳng thừng khó phát hiện. Người không thân với cô rất dễ hiểu lầm. Không phải Kiều Dục Mẫn không nhìn thấy ánh mắt khó xử lúc nãy của cô, lúc trước khi bà mới bước chân vào nhà họ Thương cũng từng gặp phải trường hợp này. Ngay cả tờ danh sách Sầm Dao đang cầm trong tay cũng là do bà dựa theo kinh nghiệm mấy năm nay mà liệt kê từng thứ một. Lúc trước bà tự đi một mình, cũng làm sai rất nhiều, bây giờ nhìn thấy con gái của bà cũng đi đến bước này, Kiều Dục Mẫn đương nhiên cũng không nỡ để cô phải trải nghiệm những khó chịu xấu hổ mà bà từng trải qua. Mọi chuyện nghĩ hơi xa rồi, lúc Kiều Dục Mẫn lấy lại tinh thần, phát hiện ra Sầm Dao đang dùng ánh mắt nghi ngờ đầy lo lắng nhìn bà. Kiều Dục Mẫn lập tức đứng dậy: "Tôi đã nói hết mấy lời ba Đình Lập muốn dặn dò con rồi, tôi cũng phải vê đây" "Phu nhân, nếu không bác ở lại ăn cơm xong rồi về?" Người ta chạy đến đây một chuyến mà không mời người ta được một bữa cơm, trong lòng Sầm Dao cũng hơi ngượng ngùng. Tuy rằng nói rất dứt khoát nhưng lúc Kiều Dục Mẫn đi vẫn nhìn Sầm Dao vài lần rồi mới chịu xoay người bỏ đi. Lúc chỉ còn mình Sầm Dao ngồi trên ghế sofa, cô lập tức cảm thấy hình như bà ấy hơi kỳ lạ. Lần nào cũng giống như muốn nói gì đó với cô, nhưng lần nào cũng không nói. Sầm Dao nghĩ rất lâu vẫn không hiểu nối. Cũng may, lúc này Hựu Nhất cũng về nhà, Sầm Dao lập tức ra đón. Buổi tối lúc đi ngủ, tới khuya Thương Đình Lập mới mang theo mùi rượu nồng nặc về. Sầm Dao cũng biết sau khi kết thúc cuộc họp báo chắc chắn không thể thiếu tham gia tiệc tùng này nọ, nên cũng không cảm thấy thắc mắc. Nhưng ngửi mùi rượu nồng nặc trên người Thương Đình Lập, Sầm Dao vẫn phải bóp mũi chán ghét đẩy anh vào phòng tắm, thậm chí còn đóng chặt cửa lại. Rõ ràng nếu không tắm rửa sạch sẽ sẽ không được phép ra ngoài. Chờ đến khi Thương Đình Lập tắm rửa xong mặc áo tầm đi đến mép giường, lại thấy Sầm Dao đang cầm một tờ danh sách màu xanh nhạt vô cùng tỉnh xảo nhìn chăm chú. "Cái gì thế?" Thương Đình Lập dán sát đầu vào vai cô cọ nhẹ, nhìn sang đó. Sầm Dao bị cọ ngửa cổ tức giận đẩy đầu anh ra nơi khác. Sau đó nhét tờ danh sách vào tay anh. "Hôm nay phu nhân đưa cho em cái này, nói là ba anh dặn dò em" Sầm Dao cũng không định giấu anh chuyện này, nói cho anh nghe hết tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Thương Đình Lập cầm tờ danh sách lên đọc cẩn thận, khi nhìn thấy những điều lưu ý kia, Thương Đình Lập hiếm khi chán chường nói: "Dao Dao, anh phải nói cho em mấy chuyện này từ sớm mới đúng, nhưng dạo gần đây nhiều việc quá nên quên mất" "Không sao, không phải ba anh đã nhắc em rồi sao?" Sầm Dao lắc đầu không quá để tâm. Thấy Sầm Dao hoàn toàn không hề hay biết gì, Thương Đình Lập thâm thở dài trong lòng. Sầm Dao chưa từng trải qua tiệc cuối năm, đương nhiên sẽ không hiểu rõ ý nghĩa thật sự trong những việc này. Tuy thành viên trong nhà họ Thương rất ít. Nhưng cũng chỉ tính riêng thế hệ này của anh mà thôi. Tuy bây giờ anh đã có một trai một gái, nhưng cũng không thể che giấu được chuyện trước khi anh có con, anh chỉ có thể vất vả chống đỡ một mình. Tuy anh còn có một người em cùng ba khác mẹ nữa, nhưng thân là đứa con của kẻ đã phá hủy cuộc hôn nhân của ba mẹ, mấy năm nay Thương Đình Lập không kiếm chuyện với Thương Vân, cũng đã coi như không làm phụ lòng cậu rồi. Dưới tình huống như thế thì đừng bàn đến chuyện tình cảm gì. Chắc cũng là vì thế cho nên sau khi anh trưởng thành, người trong nhà luôn thích giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]