Cuối cùng Thương Vân vẫn ở lại, cũng không rõ là vì lý do gì.
Chẳng qua đợi đến khi ngồi vào bàn ăn rồi, cậu mới phát hiện ra, thì ra không phải chỉ có mấy người bọn họ.
Ngôn Phong bước ra khỏi phòng khách ở lầu một, vươn vai hít mũi ngửi nói: "Woa, thơm quá, chị dâu có phải chị lại nấu món gì ngon nữa không"
Từ sau khi ở nhờ nhà lão Thương đến giờ, Ngôn Phong phát hiện mỗi bữa cơm đều có thể làm người ta thèm chảy cả nước bọt.
Lúc đầu Ngôn Phong trốn vào Tĩnh Viên chỉ vì trốn người nhà nên, bây giờ lại không muốn về nữa.
"Sao cậu lại ở đây"
Ngôn Phong chạy lại bàn ăn mới phát hiện ra cái tên Thương Vân anh ta ghét nhất cũng đang ngồi vào bàn ăn, hơn nữa còn ngồi đúng chỗ anh ta thường ngồi, lập tức nổi giận đùng đùng hỏi.
Thương Vân gắp một miếng cá kho bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, trong lòng thầm nghĩ, sau khi về nước tay nghề của Dao Dao chẳng những không lùi bước mà còn giỏi hơn trước kia nữa, sau khi về nước chắc chắn cô đã chăm chỉ tập luyện rất nhiều mới giỏi được như thế.
Nuốt miếng cá xuống, cuối cùng cậu cũng chịu ngước mắt lên không hề quan tâm nhìn anh ta.
"Anh Ngôn đang nói chuyện với tôi sao?"
Giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghi ngờ, lại chọc Ngôn Phong tức điên lên.
Lúc này có một bàn tay kịp thời đè kẻ đang xúc động là anh ta lại, Lục Di xuất hiện đằng sau anh ta.
"Ngôn Phong, chó cản cậu, cậu còn quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730697/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.