Anh cúi đầu, yếu ớt nói: "Như vậy tôi sẽ cảm thấy mình rất vô dụng"
Đây là lần đầu tiên Sầm Dao biết thì ra trong lòng Thương Đình Lập nghĩ như vậy, cô vội trấn an anh: "Được được được, sau này em không nóng vội chuyện khôi phục trí nhớ này nữa.
Chúng ta có nhiều thời gian như vậy, nên cố gắng quý trọng mới đúng.
Trí nhớ trước đang khôi phục, vậy thuận theo tự nhiên là được"
Lúc này, Thương Đình Lập mới lộ ra nụ cười thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sầm Dao, nói: "Dao Dao, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh không thể dễ dàng chịu đựng mất đi em, nên chỉ có thể để em nhân nhượng vì anh"
Sầm Dao thấy anh nói vậy thật đáng thương, cô không dám nói lung tung đả kích trái tim nhạy cảm kia của anh nữa.
Cô giả vờ không sao nói: "Thật ra em vốn không vội khôi phục trí nhớ, em chỉ hơi tò mò với quá khứ của chúng ta thôi.
Nhưng bây giờ em đã nghĩ rõ rồi, cho dù là tương lai hay quá khứ, thì đó đều là chuyện của hai ta.
Dù lúc nào nhớ lại thì chúng ta vẫn luôn cùng nhau, em cũng không cần quá sốt ruột"
Tuy lời này có ý trấn an anh, nhưng đây đúng là lời thật lòng của Sầm Dao.
Ở bệnh viện tới lúc truyền dịch xong, Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao về thẳng nhà.
Dù sao, lúc này, người sẽ gây nguy hiểm cho Sầm Dao và con cái đang ở trong tay Húc Đông, coi như đã loại bỏ được mối nguy, dù sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730690/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.