Khương Oánh Oánh cầm váy nói với Sầm Dao một tiếng rồi chạy vào phòng thay đồ.
Sau khi bước vào phòng thay đồ, gương mặt vốn còn đang hồng hào của cô đã rơi nước mắt như mưa, cô ấy muốn lấy tay lau, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Sầm Dao đứng ngoài cửa kề sát lỗ tai lên cửa phòng thay đồ, tư thế có hơi đáng khinh, ánh mắt của cô cũng đầy uế oải.
Sầm Dao rất muốn chạy vào an ủi Oánh Oánh, nhưng Sầm Dao biết Oánh Oánh không muốn để cô biết rằng cô ấy đang khóc, nếu không cũng sẽ không trốn vào phòng thay đồ khóc một mình, Sầm Dao không đi đâu cả, tựa lưng vào cửa làm một người bầu bạn yên lặng.
Mãi đến khi nghe trong phòng thay đồ vang lên tiếng sột soạt, Sầm Dao mới nhanh chân chạy về phía ghế sofa chỗ Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập nhìn dáng vẻ có tật giật mình của Sầm Dao, hỏi: "Cô ấy thấy rồi"
Giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.
"Đúng vậy, sao lại xảy ra chuyện này chứ, nói đến cùng đều là lỗi của mấy người đàn ông các anh, xùy, đàn ông"
Thương Đình Lập nghe vậy lập tức không vui.
"Dao Dao, em cũng không thể quơ đũa cả nắm, anh không như thế đâu"
"Ai mà biết được chứ"
Sầm Dao vẫn nhớ rõ cô còn đang mất trí nhớ, nói không chừng trong trí nhớ đã mất đi kia anh cũng đã từng làm chuyện này rồi.
Thương Đình Lập cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra rất lâu về trước, đúng là anh đã từng làm Sầm Dao thất vọng, cũng không nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730667/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.