Sau đó không hiểu vì sao lại hơi tò mò không biết người đó là ai, dù sao bây giờ trông Thương Đình Lập thoải mái như thế, rõ ràng là người anh rất thân quen.
Thương Đình Lập cúp máy, thấy Sầm Dao đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn chằm chằm hồ sơ không chớp mắt, trông vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi nãy chính mắt anh nhìn thấy cô vừa nghiêng tai nghe lén vừa bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không tin rằng bây giờ cô đang nghiêm túc xem hồ sơ.
Vươn tay sờ tóc cô, ghé sát vào tai cô cười khẽ: "Dao Dao, bây giờ anh có chút việc phải ra ngoài, anh sẽ về nhanh thôi."
Sầm Dao nắm tay anh, mặt mày không vui, miệng còn nói thầm: "Tưởng lúc nãy em không nghe thấy anh nói gì sao? Rõ ràng nói không đi, thì ra là ngoài miệng thì chê mà trong lòng thích muốn chết đúng không, hừ"
Cô ậm ừ buồn bực, không thèm để ý đến anh, tùy ý gật đầu.
Thương Đình Lập thấy cô hình như thật sự hiểu lầm, ngược lại lập tức khai báo ngay: "Lúc nãy là Ngôn Phong gọi điện đến, anh ấy biết Húc Đông tỉnh rồi, cho nên định đến thăm anh ta, nhưng anh ấy cũng biết Húc Đông là vì đỡ đòn hộ anh ấy nên mới gặp chuyện, vì vậy nên người nhà họ Khương không muốn để ý đến anh ấy, anh ấy sợ mình đến đó rồi lại không gặp được ai, cho nên mới gọi anh đi cùng, lúc đầu anh cũng không định đi, nhưng nghĩ em lo cho Khương Oánh Oánh như vậy, nên định đến bệnh viện hỏi thăm bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730663/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.