Chương trước
Chương sau
"Đẹp không?"
Sầm Dao không biết suy nghĩ của Thương Đình Lập, cô chỉ đơn thuần vì hai đứa nhỏ không nói tiếng nào đã chạy thẳng xuống tầng cuối cùng chơi, làm bọn họ tìm lâu như vậy, cô thiếu chút nữa gấp đến mức khóc luôn rồi, cho nên sau khi nổi giận đùng đùng bước qua đó, dùng giọng điệu âm trâm hỏi thăm.
"Xấu"
Hựu Nhất còn chưa quay đầu lại đã trả lời theo bản năng.
Chờ đến khi phát hiện không đúng, nhớ ra giọng nói quen thuộc này là ai, lập tức nói thầm không xong, lần này tiêu chắc rồi.
Sầm Dao thấy vẻ mặt của Hựu Nhất, biết ngay trong lòng cậu bé chắc cũng biết chuyện hai bé làm ngày hôm nay là chuyện làm cho người lớn cảm thấy lo lắng.
Biết trong lòng cậu bé còn tự hiểu được, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống là như thế, con người có thể mắc lỗi, nhưng tuyệt đối không thế sau khi mắc lỗi rõi mà vẫn còn không biết mình sai ở đâu.
Thấy Hựu Nhất lo sợ như thế, mặt Sầm Dao cũng tốt hơn nhiều, cô cũng không la mảng cậu bé, bởi vì nơi này rõ ràng là không thích hợp.
Thương Đình Lập lập tức ôm Manh Manh vào lòng, hôn cô bé một cái rồi nói: "Ba dẫn con đi coi xiếc thú được không."
Gương mặt trắng nõn của Manh Manh lập tức cười hì hì gật đầu: "Muốn muốn muốn, lúc nãy anh Hai còn không cho con đi"
Manh Manh còn không quên mách tội Hựu Nhất.
Nhưng sau khi Thương Đình Lập nghe con gái nói xong, mặt mày cũng dễ nhìn hơn một chút.
Chỗ xiếc thú có rất nhiều người, nếu hai đứa nhỏ thật sự chen vào đó, cho dù Fllis không ra tay, lỡ không cẩn thận thì cũng rất dễ xảy ra chuyện chen chúc, giẫm đạp, đi lạc.
Cả gia đình bốn người đi đến chỗ cao nhất có thể nhìn thấy đoàn xiếc thú.
Những màn xiếc xuất sắc làm cho trên mặt bọn trẻ lộ ra vẻ vui thích, Thương Đình Lập nhìn vừa cảm thấy loại sau này có thế làm hoạt động này nhiều một ít, lại vừa nghĩ nếu như có thể hẹn hò riêng với Dao Dao một lần thì tốt biết bao.
Sau khi xem xong, Thương Đình Lập lái xe chở bọn họ về nhà ăn cơm trưa.
Tuy đã tính sẽ chơi nguyên ngày, nhưng công việc trong công ty cũng không thế tùy tiện bỏ bê được, vì thế sau khi ăn cơm trưa xong, Thương Đình Lập quay về công ty một mình.
Sầm Dao ở nhà chơi cùng hai con.
Không thể không nói, công ty của gia đình sẽ có được một số đặc quyền rất tốt.
Tuy Sầm Dao không thích dùng đặc quyền, nhưng sau khi phát hiện ra cô rất ít thời gian ở cùng với hai con thì không từ chối lời đề nghị của Thương Đình Lập nữa.
Chắc là khó khăn lắm mới có thể chung sống yên bình như thế này, Sầm Dao dẫn theo hai đứa con thích dính cô hơn mọi khi, cảm thấy trong lòng hạnh phúc như muốn nở hoa.
Đã gần đến ngày khai giảng của Hựu Nhất nên cô cũng phải chuẩn bị một số đồ đạc cho cậu bé.
"Hựu Nhất, con làm xong hết bài tập hè chưa?"
Sau khi dễ Manh Manh ngủ xong, Sầm Dao hiểm khi mà hỏi thăm đến bài vở của Hựu Nhất.
Hựu Nhất sờ đầu, cười ha ha nói: "Con thông minh như vậy, bài tập hè có thể làm khó được con sao?"
"Cho nên con làm xong chưa?"
Sầm Dao nhướng mày, vẫn bám sát đề tài này, cũng không bị vài câu nói lúc nãy của cậu bé lừa gạt.
Hựu Nhất mặt như đưa đám lắc đầu: "Chưa"
"Con cầm bài tập lại đây mẹ xem thử"
"Mẹ, mẹ chuẩn bị làm giúp con sao?"
Hựu Nhất tung ta tung tăng đưa bài tập cho Sầm Dao, mát đầy mong đợi hỏi.
"Con nghĩ nhiều rồi"
Sầm Dao vỗ nhẹ lên đầu Hựu Nhất, sau đó nói: "Mẹ giảng cách làm cho con, sau đó con tự làm"
"Ö"
Hựu Nhất lại càng buồn bực.
Chờ đến khi Thương Đình Lập từ công ty về nhà, lập tức nhìn thấy Hựu Nhất ngày nào cũng cà lơ phất phơ ôm điện thoại chơi game hôm nay lại hiếm khi mà ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc cúi đầu làm bài tập.
Anh đi qua cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, con còn biết làm bài tập nữa"
Sau đó lại xoa đầu Hựu Nhất, nhíu mày nói: "Tóc con dài quá rồi, mấy hôm nữa đi cắt đi"
Hựu Nhất uế oải ỉu xìu không hề cãi lại.
Tuy Thương Đình Lập cảm thấy hôm nay cậu bé không được bình thường lắm, nhưng cũng chỉ cho rằng cậu muốn làm bài tập, cũng không làm phiền cậu nữa.
Lúc thay đồ xong, lại thấy cô đang bận rộn làm đồ ăn trong phòng bếp, còn vui vẻ ngâm nga ca hát, anh dựa vào cạnh cửa yên lặng nhìn ngắm cô một lúc lâu.
Sau đó khó hiểu hỏi: "Hôm nay em và Hựu Nhất bị sao vậy?"
Anh đột nhiên lên tiếng làm Sầm Dao sợ hết hồn, sau khi vặn nhỏ lửa lại mới xoay người qua nói với anh: "Không có chuyện gì, em chỉ nói lúc đầu định tặng cho con một món quà, nhưng sau khi thấy bé chưa làm bài tập hè xong thì quyết định không tặng nữa, chắc là vì chuyện này đó"
"Chẳng trách"
Nghĩ đến Hựu Nhất đang ngồi trên ghế sofa mua bút thành văn, Thương Đình Lập nở nụ cười hả hê.
Anh biết rõ hơn bất cứ người nào, cái thằng bé Hựu Nhất này thích Sầm Dao nhất, lúc trước sau khi Sầm Dao mất tích, mỗi lần có người phụ nữ nào dám đứng cạnh anh trong phạm vi mấy mét, cậu sẽ tự đứng ra dọn dẹp thay cho anh.
Cậu giống hệt như chú chim đang bảo vệ con non.
Đối với những gì cậu bé để ý sẽ nhiệt tình một trăm phần trăm.
Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng tính tình của cậu bé rất giống anh.
Vì thế dù mặt ngoài anh rất nghiêm khắc với cậu bé, chẳng qua cũng là hy vọng cậu bé có thể thật sự trưởng thành mà thôi.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Sầm Dao nhìn chiếc đồng hồ màu hồng nhạt cô mới mua, thấy chỉ mới năm giờ rưỡi, lần này chắc là anh chỉ dạo một vòng quanh công ty rồi lập tức quay về.
"Hôm nay không có chuyện gì, những hồ sơ khẩn cấp đều đã xử lý xong, mấy thứ khác có thể để sang ngày mai xử lý, Dao Dao hôm nay anh mới phát hiện ra, anh rời xa em rồi thì không còn hứng thú xem hồ sơ gì nữa hết"
Anh tựa đầu lên vài cô, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang nhõng nhẽo.
Sầm Dao lập tức dùng cánh tay đấy người đang dính sát vào cô ra: "Em đang nấu ăn, không được táy máy tay chân"
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Sầm Dao, Thương Đình Lập không hấp dẫn được sự chú ý của Sầm Dao, hậm hực sờ mũi, sau đó mới nghiêm túc nói: "Tối nay anh phải đến chỗ của Húc Đông, nghe nói anh ta tỉnh rồi"
"Thật sao?"
Nghe nói anh của Oánh Oánh đã tỉnh, Sầm Dao vui mừng hỏi.
"Đúng vậy, lúc chiều đã tỉnh rồi"
Nếu không anh cũng sẽ không từ công ty chạy về nhà sớm như thế, lúc đầu anh tính về nhà nói chuyện này cho Sầm Dao nghe xong sẽ lập tức chạy đến bệnh viện.
Nhưng đối mặt với đống đồ ăn đầy đủ sắc hương vị kia, Thương Đình Lập không thể không yên lặng nói thầm một tiếng xin lỗi với Húc Đông.
Tuy anh em rất quan trọng, nhưng ở trước mặt vợ, vẫn yên lặng lui sang một bên đi.
Thương Đình Lập ăn cơm nước với Sầm Dao xong, tắm rửa thay một bộ quần áo mới rồi định đi.
Sầm Dao đi theo đẳng sau anh, hỏi: "Em muốn đi cùng anh"
Thương Đình Lập buồn cười hiếm khi nhìn thấy cô lưu luyến không nỡ để anh đi như thế, nhẹ nhàng bước lại gần hôn trán cô, vừa chạm vào đã tách ra ngay nói: "Nếu như em cũng đi, vậy thì sau khi Manh Manh thức dậy không có ai dỗ hết"
Lúc chiều Manh Manh ngủ quá sâu nên mọi người cũng không gọi cô bé dậy, mãi đến giờ ăn cơm, Manh Manh vẫn còn đang ngủ.
Sầm Dao suy nghĩ một lúc, phát hiện ra đúng là không có nghĩ đến vấn đề này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.