"Anh có ý gì chứ?" Sầm Dao đứng bên cạnh vốn chẳng nghe hiểu gì hết, nhưng sau khi nghe thấy Thương Đình Lập có rất nhiều kẻ thù thì lập tức nghiêng tai tập trung nghe. Tô Yếm luôn không quan tâm đến phụ nữ, lúc cô xích lại gần, theo bản năng ngừng lại không nói nữa, vừa lúc cũng đã gói kỹ cây súng. Tô Yếm làm như chưa từng nói qua câu nói kia, sau đó quay sang nói với cô: "Sau này còn gặp chuyện như thế, nhớ kỹ việc đầu tiên là gọi điện báo cảnh sát, hôm nay tôi còn có việc, chúng tôi đi trước." Anh ta cũng không chờ cô trả lời đã quay lưng đi mất. Mãi cho đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Sầm Dao cực kỳ không hài lòng nhìn khung cảnh xung quanh, lớn giọng nói: "Em không thích chỗ này chút nào, sau này chúng ta đừng mua nhà ở đây" Giao thông không tiện, cho dù cảnh sát đã cố gắng chạy đến đây nhưng cũng mất tận mấy tiếng. Nếu không phải Thương Đình Lập dùng trí để chiến thẳng, chờ mấy cảnh sát đó chạy lại thì mọi chuyện đã xong hết rồi. Nghĩ đến xung quanh Thương Đình Lập có nhiều kẻ thù như vậy, trong lòng Sầm Dao cũng không bình tĩnh nổi nữa. Tính thâm trong lòng, nhất định phải qua được thử việc, sau này ngày nào cô cũng phải nhìn châm châm anh, tuyệt đối không thể để anh gặp chút nguy hiểm nào. Sầm Dao không cân nói Thương Đình Lập cũng đã đoán được suy nghĩ của cô, anh có hơi buồn cười, nhưng cũng không thể che giấu được rằng trong lòng anh dần ấm áp hơn. "Sao lúc nãy em không đi?" Thương Đình Lập ôm chặt eo cô, sâu trong đáy lòng tràn ra chút vui vẻ, mặt ngoài lại vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh. Sầm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy một tình huống vô cùng nguy hiểm, em chỉ có một mình, lúc đó thứ em sợ không phải là cái chết, mà là sợ sẽ cô đơn một thân một mình mà chết đi, lúc thấy người đàn ông kia chĩa súng vào người anh, em vẫn cứ luôn nghĩ, lúc này anh có đang hối hận vì bản thân đã quá siêng năng hay không, nếu như anh không tự mình đi ra ngoài đến nơi này xem nhà xưởng thì có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra" "Ngốc thật, người đó đã có âm mưu từ lâu, cho dù anh có trốn được lần này thì lần sau, lần sau nữa phải làm sao đây, Sầm Dao, em phải biết là trên đời này có rất nhiều người không đáng để cho em tha thứ, trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ phá hoại mà thôi" Sau khi Thương Đình Lập nghe cô nói xong, trong lòng cực kỳ tự trách vì lúc đó anh không có cách nào chạy đến bên cạnh cô. Nếu lúc đó anh không tập trung toàn bộ tỉnh thân vào công ty, có lẽ tất cả những chuyện đó đã không xảy ra rồi. Lúc Tổng giám đốc Lưu và nhân viên kia cầm giấy tờ quyền sử dụng đất quay về, cảm giác cảm xúc giữa Chủ tịch và thư ký hình như có gì đó là lạ, nhưng sau khi thấy hai mất thư ký hơi ửng hồng, Tống giám đốc Lưu và nhân viên kia bốn mắt nhìn nhau. Dáng vẻ đáng khinh kia, đúng là không nỡ nhìn thẳng. Sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng nhà đất và lấy được tất cả mọi thứ vào tay rồi, nhóm người Sầm Dao và Thương Đình Lập cùng nhau leo lên xe chạy trở về. Bầu không khí lúc về còn yên tĩnh hơn lúc đến. Tổng giám đốc Lưu dùng toàn bộ đầu óc để tìm đề tài làm không khí sôi động lên, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hưng phấn nói với Chủ tịch: "Chủ tịch, tôi nghe nói Ellis sắp đến Trung Quốc rồi, anh nói xem có phải anh ta đến để ký hợp đồng với chúng ta không" "Không biết" Thương Đình Lập trả lời một cách lạnh nhạt. Lòng nhiều chuyện của Tổng giám đốc Lưu lập tức giảm bớt. Thương Đình Lập thấy Tổng giám đốc Lưu không nói tiếng nào, bắt đầu cấn thận suy nghĩ, đoán thầm không biết lần này Ellis đến Trung Quốc rốt cuộc là vì chuyện gì. Anh biết rõ hơn ai hết, tên kia giống hệt như một con quỷ hút máu, cắn chặt người ta đến chết cũng chưa chịu nhả ra. Lúc đầu còn chưa tìm hiểu rõ thông tin gốc gác của công ty bọn họ, lúc trước cũng từng hợp tác với anh ta một lần. Lại bị anh ta lật lọng tự ý đi ký kết hợp đồng với một công ty khác làm anh rất tức giận. Có thể nói đó là lần đầu tiên anh thật sự thua trong tay Thương Vân. Nếu không phải sau đó điều tra được giá cả Thương Vân trả, chỉ sợ lần sửa lại hợp đồng lần thứ hai anh đã hoàn toàn tin tưởng anh ta rồi. Những năm gần đây công ty của Ellis ngày càng tuột dốc, đơn giản là vì tất cả những trang thiết bị y tế do họ nghiên cứu và sản xuất đều có vấn đề, nếu không phải anh vẫn luôn âm thầm cho người thử thuốc, chắc là cũng đã bị anh ta lừa mất rồi. Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, e là anh phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất, cũng may sau khi thử nghiệm một năm xong anh lập tức từ chối. Cho nên sau này khi công ty Aitos xảy ra vấn đề, anh mới may mắn thoát khỏi tai họa này. Sau khi quay về phòng làm việc, Thương Đình Lập vẫn còn mãi suy nghĩ, cho nên suốt một đường về công ty anh cũng không nói tiếng nào với Sầm Dao. Sầm Dao cũng không quấy rầy anh, dù sao nói không chừng anh đang suy nghĩ kể hoạch gì đó. Cô nhàm chán nằm dài trên bàn nhắm mắt lại. Cô rất buồn ngủ nhưng vẫn cố chịu đựng, đang định chớp chớp mắt để tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng không chịu nổi ngủ thiếp đi. Đến khi Thương Đình Lập phát hiện ra cô ngủ mất, thời gian đã trải qua một lúc lâu rồi, anh dùng ngón tay thon dài cởi áo khoác ra khoác lên người cô rồi ngồi bên cạnh nhìn. Cơn buồn ngủ sẽ lây, chác là Thương Đình Lập cũng không ngờ rằng trong lúc anh nhìn cô lại bị lây cơn buồn ngủ, thế mà lại ngủ cùng cô luôn. Lúc thức dậy thì trời đã tối. Bây giờ mọi người đều đã tan ca, trong văn phòng rất tối, Thương Đình Lập bước ra định mở cửa, nhưng lại phát hiện không mở được. Lúc sáng anh nhốt Sầm Dao ở trong xe, chắc là ông trời lại cho anh một bài học, bây giờ anh cũng bị nhốt trong văn phòng. Bất đắc dĩ lắc đầu, Thương Đình Lập gửi cho Dư Phi một tin nhắn. Lúc Sầm Dao tỉnh lại, Dư Phi vẫn chưa đến. Cô xoa mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mà hỏi: "Sao trời tối nhanh vậy" "Anh quên gọi em dậy, cửa văn phòng bị khóa rồi, chờ Dư Phi đến mở cửa thôi" Thương Đình Lập sờ trán cô cảm nhận nhiệt độ, thấy cô không đổ mồ hôi lạnh hay sốt cao mới thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng làm việc luôn mở máy lạnh, nếu cứ thế mà ngủ quên sẽ rất dễ bị cảm. Sầm Dao còn đang mơ mơ màng màng, cũng không kịp nghĩ vì sao hai người họ lại bị nhốt trong phòng làm việc. Cũng may Dư Phi đến rất nhanh, anh ta còn chưa kịp lau mồ hôi trên mặt, đã vội vàng mở cửa cho họ. Sầm Dao hơi ngượng ngùng, đưa cho anh ta một tờ khăn giấy. Lúc Dư Phi định nhận lấy, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Chủ tịch, nhanh chóng lác đầu từ chối. Sau đó, Dư Phi đưa họ về Tĩnh Viên. Vừa vào cửa đã thấy hai anh em Hựu Nhất và Manh Manh đang ngồi cạnh nhau, hình ảnh ấm áp thế này làm Sầm Dao cảm thấy rất vui vẻ. "Mẹ ơi, mẹ cuối cùng cũng về rồi, con với anh Hai chờ mẹ lâu lắm đó" Manh Manh nhảy nhót chạy lại ôm chân cô. "Sao vậy, sao tự nhiên lại dính mẹ thế này, không đi ngủ với bà nội nữa sao?" Sầm Dao cổ ý trêu chọc Manh Manh. Phải biết là mấy ngày gần đây Manh Manh cực kỳ dính lão phu nhân, trong lòng Sầm Dao cũng rất ghen tị. Manh Manh nghiêng đầu, cực kỳ đáng yêu nói: "Bà nội về rồi, Manh Manh không đi, đúng rồi mẹ, hôm nay con còn thấy chú Thương, sao mẹ không nói cho con biết, con rất giận đấy"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]