Sầm Dao ngượng ngùng, dù sao trong trí nhớ cũng chưa từng có hình ảnh thân thiết với người đàn ông này, hơn nữa anh còn hỏi trắng trợn như vậy. Cô nhắm chặt mắt không muốn nhìn anh, cũng không gật đầu nói gì với anh cả. Thương Đình Lập thấy vậy, dừng động tác trên tay lại, anh chỉ nhìn cô từ trên cao như chim ưng đang ngắm nghía con mồi mình ao ước đã lâu. Một lúc lâu sau, khi cảm nhận được người bên trên không có động tác gì, cơ thể cứng còng của Sầm Dao nhẹ nhàng di chuyển. Giây phút đó giống như đã kích động một chốt mở lâu rồi chưa được mở ra, Thương Đình Lập cúi người hôn thẳng xuống. Cơ thể Sầm Dao cực kỳ nhạy cảm, chỉ hơi khẽ chống đẩy vài cái đã hoàn toàn thua cuộc, ngược lại còn dùng cánh tay trắng nõn kia ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống thấp hơn, hai người hoàn toàn giao hoà cùng nhau. Một đêm chăn gối điên đảo, mây mưa điên cuồng, mãi đến khi mặt trời dần xuất hiện mới dân ngừng lại. Mọi người cùng ngồi trên bàn ăn sáng, sau khi Manh Manh uống sữa xong, thấy cứ chờ mãi chờ mãi mà người trên lầu vẫn chưa đi xuống mới buồn bực bĩu môi không vui nói: "Hôm nay mẹ không có ở đây, buồn quá đi" Đây là một câu hot trend Manh Manh mới học được từ trên tỉ ví. Mấy ngày nay chưa nói được vài câu thì đã nhảy ra câu này, chưa được ăn cơm, thật buồn quá đi, anh Hai không chơi với mình, thật buồn quá đi. Mọi người nghe mãi rồi quen, dù sao Manh Manh cũng không phải buồn thật. Lão phu nhân sờ đầu bé, cưng chiều nói: "Ba mẹ đang tạo em trai cho con đó, Manh Manh đừng buồn nha, bà nội dẫn con đi chơi" Manh Manh nghe nói ba mẹ đang tạo em trai thì hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Chừng nào em trai mới ra tới vậy, con muốn chơi với em trai" Lão phu nhân dỗ bé: "Nhanh thôi" Thương Đình Lập còn đang nằm trên giường ôm Sầm Dao vẫn chưa biết con gái của anh đã bị lừa. Chắc là do lâu lắm rồi không làm chuyện này, đêm hôm qua không khống chế được làm hơi nhiều, Thương Đình Lập ngủ còn sâu hơn cả Sầm Dao nữa. Sầm Dao bị tiếng chuông điện thoại của Thương Đình Lập đánh thức. Cô mơ mơ màng màng thò tay sờ, sau khi mò được thì lập tức nghe máy. "Chủ tịch, đã điều tra được chuyện đó rồi, anh Khương và người La Sát Môn đánh nhau không chỉ vì muốn bảo vệ anh Ngôn, mà ở phía sau bọn họ còn có một nhóm người thứ ba âm thầm thúc đẩy, đứng trong bóng tối dùng gậy đập lên đầu anh Khương, sau khi xảy ra chuyện này nghe nói người của La Sát Môn cũng đang tìm người đó, Chủ tịch, nếu tôi đoán không sai thì chắc là người kia đã trốn được rồi" Sầm Dao nghe người kia nói một lèo như thế, lập tức tỉnh táo lại. Cô đấy Thương Đình Lập đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Có người gọi điện thoại cho anh, chuyện rất quan trọng." Thương Đình Lập bị Sầm Dao lắc mấy cái đã lập tức tỉnh táo lại, sau khi cầm lấy điện thoại thì thấy thời gian trò chuyện đã trôi qua được một vài phút, Sầm Dao chắc chân đã nghe được một chút rồi. Anh cũng không giải thích gì, nói thẳng vào điện thoại với Dư Phi: "Nói lại những gì cậu mới nói một lần nữa" Dư Phi ở đầu dây bên kia đương nhiên cũng đã biết người nhận điện thoại lúc nãy không phải Chủ tịch, trong lòng thấp thỏm lo lắng. Sau khi anh nói lại những lời đó một cách ngắn gọn, cuộc gọi đã bị tắt. Mặt Dư Phi nghệch ra, anh biết Chủ tịch chắc chắn đã tức giận rồi. Thương Đình Lập cũng không có tức giận như những gì Dư Phi tưởng, anh vươn tay ôm lấy eo Sầm Dao, vừa giải thích những gì cô mới nghe thấy cho cô. "Dao Dao, em cũng biết mấy hôm trước Húc Đông gặp chuyện, lúc anh chạy về gấp, tuy đã tìm người điều tra sự thật kịp thời, chẳng qua là những gì điều tra được chỉ là tin tức nổi bên ngoài, nhưng anh đã quen biết Húc Đông hơn hai mươi năm, sao có thế không nhìn ra được lần này anh ta bị gài bẫy chứ" "Húc Đông học đủ loại võ từ nhỏ, có thể nói võ nghệ của anh ta không tệ, tuy rằng lúc đó có đến mười mấy người chặn đường Ngôn Phong, nhưng nếu bàn về sức chiến đấu thì hai người bọn họ đánh cả đám kia cũng dư sức." Sầm Dao yên lặng nghe anh phân tích, khi nghe anh nói vậy thì rất kinh ngạc. Cô không tưởng tượng nổi tình cảnh hai người chọi mười mấy người mà còn chiến thẳng tuyệt đổi sẽ như thế nào. Nhưng cô biết Thương Đình Lập cũng không lừa gạt cô, nếu anh nói thế thì nhất định có thể làm được. "Bọn anh đã ở Bắc Thành rất lâu rồi, nói thật, cũng chọc phải không ít kẻ thù, nhưng người có gan làm bây dám gài bẫy anh ta cũng chẳng có bao nhiêu, Dao Dao, anh nói chuyện này cho em biết, thứ nhất là vì anh không muốn giấu em, thứ hai là vì anh lo rằng bọn họ cũng sẽ đến tìm em, cho nên, mấy ngày nay em có thể luôn ở cạnh anh được không?" "Anh có ý gì?" Sầm Dao vẫn chưa hiểu rõ lời anh nói, chẳng lẽ muốn hai người bọn họ dính nhau như hình với bóng sao. Thương Đình Lập cũng không nói vòng vo với cô, nói thẳng: "Ý của anh là muốn để em đi làm cùng anh, như vậy ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em, một là để đỡ nhớ, hai là còn có thể bảo vệ em, không để người khác tổn thương em" "Nhưng em không biết làm mấy công việc trong công ty của anh" Sầm Dao đang muốn làm Thương Đình Lập từ bỏ suy nghĩ này, tuy rằng khi cô biết được có lẽ sẽ có người đến tìm cô, cô cũng rất sợ. Nhưng cô cũng không muốn biến thành một chú chim hoàng yến bị Thương Đình Lập nuôi nhốt ở bên người. Trong mắt Thương Đình Lập hiện lên một tia sảng tối tăm, phải khuyên một lúc lâu mới miễn cưỡng làm Sầm Dao đồng ý thử làm việc ở cạnh anh. Giống như thử việc vậy. Nếu như cô thử việc ở Nguyên Thịnh không đạt yêu cầu, Thương Đình Lập không thể yêu cầu cô ở lại. Thương Đình Lập suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi gật đầu đồng ý. Lúc hai người thức dậy đã là chín giờ sáng, ngày thường Thương Đình Lập đến công ty rất sớm, hiếm khi đến muộn như thế này, lại nhớ ngày hôm qua ba anh đã thay mặt cho anh, hay là hôm nay cứ để ông thay mặt luôn đi, vì thế lại yên tâm thoải mái ôm cơ thể mềm mại thơm tho nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ nướng. Kết quả sau khi xuống lầu lại thấy Hựu Nhất và ông già đang đánh cờ với nhau, thấy hai người đi xuống thì hờ hững nói: "Nếu nghỉ ngơi đủ rồi thì đi công ty đi, con làm xong việc sớm thì có thể sắp xếp được càng nhiều ngày nghỉ để làm đám cưới du lịch của con, dù sao ba không thay mặt con nổi" Thương Đình Lập hiếm khi mà bị nghẹn họng, vốn còn đang định dẫn Sầm Dao ra ngoài chơi đùa một ngày vui vẻ cuối cùng chỉ đành dẹp sang một bên. Anh đồng ý rồi cùng Sầm Dao vào phòng khách ăn cơm. Sau khi ăn xong, Thương Đình Lập cảm thấy vẫn nên thông báo với ông già một tiếng về chuyện dẫn Sầm Dao vào Nguyên Thịnh làm việc, cho nên đi qua nói ngắn gọn: "Ba, trong thời gian này con định để Sầm Dao vào công ty làm việc, ba cảm thấy sao?" Thương Ly Viễn hiếm khi thấy con trai chịu bàn bạc nói chuyện với ông, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng giọng điệu vẫn cứ không nóng không lạnh: "Nếu con đã quyết định rồi thì cứ vậy mà làm, dù sao ba cũng đã giao toàn bộ quyền lợi của công ty cho con, mấy chuyện này không cần hỏi ba" Thương Đình Lập đương nhiên nghe hiểu ông già nhà mình đã ngầm đồng ý rồi. Lập tức gật đầu kéo Sầm Dao ra ngoài. Thấy bóng dáng hai người rời đi, Thương Ly Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]