Chương trước
Chương sau
Gương mặt Mạc Ngữ hơi phúng phính giống trẻ con, nhưng đôi mắt của cô ta lại là mắt đào hoa đẹp nhất, khi cười lên cực kỳ quyến rũ.
Lúc trước Sầm Dao cũng coi như xinh đẹp quyến rũ, nhưng bởi vì tính tình của cô cho nên vẫn khá cao quý hào phóng.
Mạc Ngữ là cô Hai nhà họ Mạc, đương nhiên cũng là con cái nhà dòng dõi cao quý.
Nhưng cô ta sống ở nước ngoài từ khi còn nhỏ, phong thái cử chỉ đều theo phong cách phương Tây, mỗi một bước đi, lắc hông đều quyến rũ động lòng người.
Không thể không nói, loại phụ nữ này là loại người làm cho phụ nữ cảm thấy nguy hiểm nhất.
Có thể nhìn ra được điều này từ việc Sầm Dao thu tay lại và nắm chặt bàn tay.
Cô lén liếc mắt nhìn trộm Thương Đình Lập, đến khi thấy tuy anh vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Ngữ nhưng trong mắt không có vẻ tán thưởng và yêu thích, ngược lại chỉ tràn đầy chán ghét thì trong lòng mới thả lỏng lại.
Khi Sầm Dao phát hiện ra cô đang căng thẳng thì mới cảm giác được Thương Đình Lập càng ngày càng chiếm vị trí quan trong hơn trong lòng cô.
Nhưng cô cũng không hề bài xích chuyện này, dù sao thì bây giờ anh là chồng trên danh nghĩa của cô.
Người thuộc về cô, cô đương nhiên có thế quang minh chính đại yêu anh.
"Úi, đây không phải là Chủ tịch Thương sao, hiếm lắm mới thấy anh dẫn theo cô gái khác đến ăn cơm đó, đúng là hiếm thấy mà"
Lúc Mạc Ngữ nhìn thấy Thương Đình Lập, không hề có chút luống cuống nào, cô ta cười quyến rũ, trong ánh mắt lại hoàn toàn không có vẻ để ý gì đến anh.
Hiến nhiên cô ta cũng chẳng hề có chút cảm giác gì với anh cả.
Sầm Dao cũng khá khâm phục lá gan của Mạc Ngữ.
Bởi vì cô tự nói trong lòng rằng, có đôi khi anh mặt mày nghiêm túc lên cũng sẽ khiến cô sợ hãi.
Nhưng cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô cho nên chút sợ sệt này thường sẽ nhanh chóng biến mất.
"Cô ta là người của cậu"
Câu này Thương Đình Lập không nói với Mạc Ngữ nữa, ánh mắt nghiêm khắc của anh nhìn sang Thương Vân, giọng điệu khi nói chuyện của anh cũng không phải là đang đặt câu hỏi mà là đang khẳng định, rõ ràng trong lòng anh cũng đã chắc chắn về điều này rồi.
Thương Vân mỉm cười, cậu đứng dậy, không hề bị chiều cao của Thương Đình Lập chèn ép.
"Cái gọi là người của tôi cũng có rất nhiều loại, cấp dưới của tôi, người phụ nữ của tôi, bạn bè của tôi, Thương Đình Lập, không biết người của tôi mà anh nói là đang chỉ cái gì vậy??"
"Đừng dong dài với tôi"
Thương Đình Lập khinh bỉ, sau đó đôi mắt đen láy lập tức nhìn chăm chăm cậu, nói thẳng: "Cậu hiếu rõ ý của tôi, Mạc Ngữ là người phụ nữ của cậu"
"Không"
Thương Vân lắc đầu không chút do dự, hoàn toàn không hề nhìn thấy sau khi cậu nói ra chữ không kia, Mạc Ngữ mặt mày tối xuống nhìn sang.
"Cô ta chỉ là bạn của tôi, giống như Dao Dao vậy"
Thương Vân tiếp tục bổ sung thêm một câu.
"Là cậu sai khiến cô ta đi quyến rũ Ngôn Phong"
Thương Đình Lập cũng không muốn cậu kéo đề tài câu chuyện lên người Dao Dao, lập tức hỏi ra chuyện bản thân muốn biết nhất.
Hình như Thương Vân cảm thấy còn phải nói chuyện rất lâu nên trực tiếp ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng không có hứng thú muốn biết chuyện tình cảm của cậu Hai nhà họ Ngôn, cho dù Mạc Ngữ từng yêu đương với anh ta thì cũng không có liên quan gì đến tôi cả, dù sao thì chuyện hai người thật lòng yêu nhau là chuyện làm người ta mệt mỏi nhất"
Mấy câu này của Thương Vân không hề có chút sơ hở nào.
Sầm Dao đứng ở bên cạnh, cũng không biết nên đứng về phía người nào nữa.
Dù sao một bên là chồng vừa mới nhận chức của cô, một bên là người bạn thân nhất của cô.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, khó chịu.
Sầm Dao chỉ đành kéo tay Thương Đình Lập, hơi lắc nhẹ nói: "Không phải anh nói đi ăn cơm sao? Anh không đói bụng hả?"
Thương Đình Lập nghe vậy, nhìn thoáng qua Sầm Dao, thấy ánh mắt khó xử của cô, biết anh gặng hỏi Thương Vân vào lúc này rõ ràng là không thích hợp, nền cũng không hỏi nhiều nữa.
Lại ngồi xuống lại lần nữa, nhưng trước đó vẫn không quên để lộ ra một tin tức để chèn ép tình địch: "Tối nay là bữa tối chúc mừng ngày tôi và Dao Dao đi đăng ký kết hôn, tôi không hỏi cậu những chuyện đó nữa, tôi và Dao Dao đi ăn cơm trước, hai người cứ tự nhiên."
Không thể không nói, Thương Đình Lập lật mặt rất nhanh.
Chỉ dùng vài câu đã nhanh chóng tìm cớ lấy lệ bỏ qua chuyện này.
Chỉ là tâm trạng của anh và Sầm Dao xem như không tệ, còn Thương Vân và Mạc Ngữ ngôi đổi diện thì tâm trạng lại đang không tốt.
Mạc Ngữ khỏ khăn lắm mới gặp lại Thương Vân, trong lòng vốn vẫn luôn thầm mong đợi, nhưng đã bị Thương Đình Lập phá vỡ không còn sót lại chút gì, trong lòng vừa tức vừa đau.
Còn Thương Vân từ khi nhìn thấy tin tức hot search kia đến giờ đã không vui rồi, sau khi chính tai nghe thấy câu nói này, thiếu chút nữa đã không đè nén được suy nghĩ ác độc trong lòng.
Cậu không muốn làm ra một vài việc thất lễ trước mặt Sầm Dao, không nói tiếng nào đã quay đầu đi mất.
Mạc Ngữ đang oán hận bị bỏ lại lập tức trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội rồi cũng bỏ đi theo.
Sau khi bọn họ đi rồi, Sầm Dao và Thương Đình Lập ăn tối xong cũng quay vê Tĩnh Viên.
Lúc xuống xe cũng đã chiều tà, mở cửa ra, trong nhà tối đen, bình thường khi vừa vê đến nhà sẽ lập tức nhìn thấy thím Mạc chạy ra đón, nhưng lúc này lại không thấy bóng người nào.
Sầm Dao khó hiểu, quay sang hỏi Thương Đình Lập: "Hôm nay thím Mạc xin nghỉ sao, sao trong nhà không có ai hết vậy?"
Thương Đình Lập đứng trong bóng đêm, ánh mắt sáng trong lại mang theo chút quỷ dị bí ẩn.
Anh lắc đầu nói: "Anh cũng không biết, chắc là đã về rồi"
Sầm Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dù sao tuy rằng cô không hiểu quá nhiều về tình cảnh trong nhà thím Mạc, nhưng chắc là có đôi lúc cũng cần thím ấy về nhà, chuyện này cũng dê hiếu thôi.
Sầm Dao chưa hiểu rõ bố cục trong nhà, bởi vì đèn chưa mở, cô nghĩ thường thì công tắc đèn đều đặt ở cạnh của.
Tay cô khế sờ soạng sang bên cạnh.
Nhưng vuốt một lúc, Sầm Dao đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Cô cảm giác hình như cô đang vuốt thứ gì đó rất mềm, hơi giống như là mặt người.
Cô hoảng sợ, mặt đầy sợ hãi nhảy dựng lên, nhảy thẳng vào trong lòng Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập ôm chặt cô an ủi: "Sao vậy, có phải là nhà tối quá làm em sợ không, em ôm chặt anh, đứng sờ lung tung, anh đi mở đèn cho em"
Thương Đình | ập ôm cô như đang ôm một đứa bé, hai bàn tay to lớn ôm chặt eo cô, lúc bước lại gần công tắc, còn chưa kịp nhấn mở.
Lập tức, đèn đã được mở sáng.
Toàn bộ ngôi nhà lập tức sáng trưng.
"Tén tén tén tên, mẹ, ba, chúc hai người tân hôn vui vẻ.” Hựu Nhất đang cười hì hì ôm một cái bánh kem hình trái tim thật to, cười thấy răng không thấy mắt.
Sầm Dao nhìn thấy người đó là Hựu Nhất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết, lúc nãy chắc là cô đã sờ trúng đầu của Hựu Nhất.
Đúng là cực kỳ kinh hỉ, dọa cô sợ hết hồn.
Dời mắt sang bên cạnh nhìn, lại thấy thím Mạc, lão phụ nhân, Manh Manh, ngay cả lão tiên sinh Thương cũng đứng ở một bên nhìn bọn họ.
Sầm Dao có hơi ngượng, mặt hồng lên.
Thương Đình Lập lại không giống như Sầm Dao, anh vẫn rất bình tĩnh hỏi: "Sao mọi người biết hôm nay bọn con đi đăng ký kết hôn?"
Anh đưa ra quyết định này rất đột ngột, lẽ ra người trong nhà sẽ không biết được mới đúng.
Hựu Nhất bước sang bên cạnh đặt bánh kem xuống, sau đó lấy điện thoại ra nói: "Ba ơi, tin tức của ba lạc hậu quá, hai người lên hot search rồi kìa"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.