"Manh Manh rất vui, sau này chú Thương có thể ở bên cạnh mẹ và con mãi mãi rồi"
Manh Manh cười nheo mắt trông cực kỳ đáng yêu.
Thương Vân nhìn bé, trong lòng cực kỳ mềm mại.
Trước khi Manh Manh được sinh ra, không phải Thương Vân chưa từng nghĩ đến việc làm Sầm Dao sảy thai ngoài ý muốn.
Nhưng lúc đó Sầm Dao không có ký ức, cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu, chỉ khi cô sờ vuốt đứa bé trong bụng mới có thể thật sự cảm nhận được sức sống của cô.
Thương Vân lo rằng nếu cô thật sự mất đi đứa bé này, chỉ e trái tim của cô cũng sẽ chết.
Sau đó cậu không thèm để tâm đến đứa bé này nữa, cứ để mặc thuận theo tự nhiên.
Nhưng chờ đến khi đứa bé này được sinh ra, lần đầu tiên Thương Vân cảm thấy thật may răng lúc trước cậu đã không ra tay.
Manh Manh là một đứa bé rất ngoan, chưa bao giờ nhõng nhẽo quấy khóc, hơn nữa còn thích dính cậu hơn Sầm Dao.
Bé con mềm mại lúc nắm tay người khác, cho dù là một người tự nhận lạnh nhạt vô tình như cậu cũng không thể từ chối được.
Về chuyện cầu hôn, thật ra Thương Vân đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng lúc trước Sầm Dao luôn buồn bực vì vấn đề công việc, cậu đương nhiên không muốn chuyện này làm cô phiền hơn.
Bây giờ cô đã tìm được việc, cho nên tất cả mọi chuẩn bị cũng nên bắt đầu rồi.
Thương Vân và Manh Manh ở nhà chờ Sầm Dao về mà đến tám giờ tối vẫn chưa thấy cô đâu, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730630/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.