“Dừng lại ở đây đi” Ngay lúc mọi người còn tưởng rằng sẽ phải chạy mãi về phía trước, Thương Đình Lập lại đột nhiên kêu dừng xe.
Người lái xe phía trước quay đầu lại nhìn đại ca. Khương Húc Đông trực tiếp dùng mắt ra hiệu với anh ta, ý bảo anh ta làm theo. Vì thể sau khi chiếc xe dẫn dâu dừng lại, những chiếc xe chạy theo phía sau cũng ngừng theo. Sau khi dừng lại, Thương Đình Lập lập tức mở cửa xuống xe. Anh không nói không rằng đi dọc theo bờ sông, vẫn luôn đi mãi.
Người ở phía sau đều rất thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Ngay cả Khương Húc Đông đang đi song song cùng anh cũng không dám tùy tiện nói năng vào lúc này. Lúc đi đến cuối con sông, Thương Đình Lập đột nhiên dừng lại. Anh ngồi xổm xuống, tay mò vào trong đất tìm kiếm. Khương Húc Đông không biết có phải anh đã phát hiện ra thứ gì hay không, không dám làm phiền anh.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nghe được một tiếng nói cực kỳ đè nén áp lực nói: “Kiểm tra con sông này” Giọng nói của anh cực kỳ nặng nề, giống như là đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi. Thậm chí khi anh đứng lên, cơ thể còn không thể khống chế được mà ngưỡng về phía trước hơi lảo đảo.
Khương Húc Đông đang định duỗi tay đỡ anh. Thương Đình Lập hơi nghiêng đầu nhìn anh ta cười cười: “Không cần đỡ, tôi vẫn hiểu rõ cơ thể của mình, chỉ bị tê chân thôi, tôi chịu đựng được.”
Càng nhìn anh cố gắng gượng chống đỡ thế này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730625/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.