Sầm Dao nằm cạnh Hựu Nhất, nhìn máu của cô từ từ chảy vào trong cơ thể cậu bé. Nhìn điện tâm đồ của cậu chậm rãi dao động, khóe miệng dần dần nở một nụ cười.
Cũng may, cũng may mà chưa mất đi cậu bé. Máu dần dần trôi đi, sắc mặt khỏe mạnh của Sầm Dao dần dần trở nên trắng bệch. Lông mi cô hơi run, cuối cùng rơi vào hôn mê sâu.
Trần Kha nhìn người phụ nữ đang cố tỏ vẻ mạnh mẽ này, tâm lý vốn đã trở nên chết lặng vì thường xuyên đối mặt với chuyện sống chết cũng dần cảm thấy chua xót.
Anh nhỏ giọng, nháy mắt ra hiệu với Lư San: “Đi ra ngoài lấy túi máu, lần này đừng kéo người nào vào nữa đấy” Lư San bị những câu nói này của bác sĩ Trân làm cho mặt đỏ bừng, may mà trên mặt cô đang đeo khẩu trang, không có ai nhìn thấy.
Cô rốt rít gật đầu rồi ra khỏi phòng phẫu thuật lần nữa. Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, cô đã bị hai người đàn ông có khí thế vô cùng mạnh mẽ dọa sợ. “Ý tá, cháu ngoan nhà tôi bây giờ thế nào rồi?” Thương Ly Viễn cản trước mặt cô y tá có vẻ rất vội vàng này, trong lòng nóng như lửa đốt hỏi gấp. Lư San nghe vậy lập tức hiểu ra, đây là ông chủ nắm giữ sống chết của bọn họ đã đến.
Vội nói: “Cơ thế cậu bé đã khá hơn ban đầu rất nhiều, đang truyền máu, sắp có thể đưa vào phòng bệnh rồi” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Thương Ly Viễn vừa nghe có thể đưa về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730588/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.