Thương Đình Lập nhìn dáng vẻ cố ý ra vẻ càng già càng dai của ông già, tâm trạng càng thêm phức tạp. Nhưng nhớ đến Sầm Dao và Hựu Nhất còn đang trong bệnh viện, anh cũng không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
“Ba, Hựu Nhất bị tai nạn giao thông” Lời nói lạnh nhạt giống như đang đọc một câu nói trên sách giáo khoa, nhưng khi lọt vào tai Thương Ly Viễn lại là tin dữ hệt như tiếng sét đánh ngang tai. Đầu ông choáng đi, cảnh trước mắt giống như một mặt gương đã được chắp vá thật tốt, chỉ cần sờ lên tất cả sẽ nát nhừ. Ông lắc đầu, nhìn thấy trong mắt con trai có chút lo lắng được che giấu rất kỹ.
Trong lòng chợt trầm xuống. Không lẽ tất cả những gì con trai mới nói đều là sự thật chứ không phải do tai ông đột nhiên xuất hiện ảo giác.
Thương Ly Viễn vẫn không tin, nhưng mà khi lời nói vọt ra khỏi miệng lần nữa thì đã có chút yếu đi, ít đến mức không ai phát hiện ra được: “Cái thằng trời đánh này, vì người phụ nữ kia mà đến cháu nội của ba cũng thành cái cớ con lấy ra để chống chế cho nó rồi đúng không” Ông nói như thế là đang liêu mạng giảm bớt chút sợ hãi trong lòng. Ông đã sống rất lâu rồi, dục vọng cũng đã nhạt dần, công danh lợi lộc tuy còn đó nhưng cũng chỉ để lót đường cho con trai và công ty thôi. Nhưng cái càng quan trọng hơn là vì sau này sẽ giao hết tất cả mọi thứ cho cháu nội.
Ông nhìn đứa cháu nội này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730586/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.