Tới khi hai người kia đã đi xa, Thương Vân vẫn còn đứng ở cửa quán cà phê, vẻ mặt đã trở nên lạnh băng. Trong lòng cậu ta tràn đầy âm u, nhớ tới Thương Đình Lập cố ý khiêu khích, ánh mắt trầm xuống, như một đóa hoa chứa kịch độc, xinh đẹp mà tà ác. Khóe miệng cậu ta khép mở nói vài câu, gần như lời nói phát ra âm thanh. Không có người nghe thấy, chỉ có cơn gió yên lặng nghe được sự lạnh lẽo khát máu đó. Sầm Dao ngồi cạnh ghế tài xế, thỉnh thoảng liếc nhìn Thương Đình Lập không nói câu nào từ khi lên xe.Hồi lâu sau, cô mới lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Thương Đình Lập nghiêng đầu, lắng lặng nhìn cô một lúc.
Ánh mắt thâm trầm khiến Sầm Dao gần như muốn né tránh. “Sao bỗng nhiên lại đi uống cả phê với cậu ta?” Giọng điệu của anh tựa như không để ý nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm cô, rõ ràng rất quan tâm tới đáp án này.
Tuy Sầm Dao nghĩ đây không phải chuyện quan trọng nhưng cũng bị vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng này của anh dọa, đắn đo xem nên nói thế nào.
“Hôm qua lúc chúng ta đi không phải không tạm biệt người ta sao? Vì vậy sau khi về, A Vân gọi điện mời, em cũng không thể không đi được” Thương Đình Lập gật đầu, như đồng ý với câu trả lời này. Anh cũng không nói nhiều, chỉ im lặng lái xe.
Mãi cho tới một tiếng sau, xe mới dừng lại. “Ơ, sao đột nhiên dẫn em tới đây?” Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730553/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.