“Đang nghĩ gì thế?” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao bỗng nhiên mất hồn mất vía, lo lắng hỏi cô. Sầm Dao thu hồi suy nghĩ tán loạn, lắc đầu.
Bên kia, Thương Ly Viễn tới bên Kiều Dục Mẫn, thấy bà đang dùng khăn đắp lên tay, vội vã chạy tới hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao mới đi một lát thì bà đã bị thương.Ai làm?” Ông ta hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Dao đang lắng lặng đứng bên kia.
Thương Đình Lập rùng mình, tiến lên một bước chặn tầm nhìn sắc bén của ông ta. Kiều Dục Mẫn thấy vẻ mặt Thương Ly Viễn trở nên lạnh lùng, bà kéo tay ông ta, dịu dàng nói: “Là do tôi không cẩn thận, ngẩn người trong lúc uống trà. Ly Viễn, đã trễ rồi, chúng ta về thôi" Thương Ly Viễn bị bà lôi kéo, ánh mắt dịu dàng nhìn bà, miệng cứ dặn dò mãi: “Lân sau xem bà còn dám ngẩn người trong lúc uống trà hay không. Đi thôi, về nhà” Sau khi Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn đi, Thương Đình Lập kéo Sầm Dao ngồi xuống. Anh không hỏi vết thương trên tay Kiều Dục Mẫn có liên quan tới cô hay không. Trong lòng anh, bà là người xa lạ, không cần phải để ý nhiều tới vậy.
Ngược lại anh chờ không được mà muốn nói tin tốt của hai người với cô. “Dao Dao, anh đã thương lượng xong với ba rồi. Cuối tháng này, chúng ta sẽ kết hôn”
“A” Sầm Dao há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên. “Có phải nhanh quá rồi không?” Cô luôn cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ. Thương Đình Lập kéo cô nằm xuống đùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730550/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.