Thương Đình Lập ôm người vào phòng, ra sức ân ái một phen. Lúc cô đỏ mặt, không chịu để ý anh. Anh lại làm thêm lần nữa. Sau hai ba lần, eo của cô đã bắt đầu đau nhức.
Thương Đình Lập vẫn tràn đầy sinh lực. Tới cuối cùng, cô đã hôn mê bất tỉnh. Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đang ngồi trên xe.
Sầm Dao chớp mắt, phát hiện mình đang dựa vào một cái ôm ấm áp. Giật mình. Cô nhanh chóng rời khỏi ngực anh, không hề phát hiện hoàn cảnh thay đổi, đụng đầu vào trần xe. Cô ôm đầu, cắn răng chịu đựng.
Sự đau đớn khi đụng thẳng vào trần xe thật sự không dễ dàng chịu đựng. Thương Đình Lập vốn ngủ không sâu, động tĩnh Sầm Dao gây ra lại hơi lớn, gân như lúc cô vừa rời khỏi cái ôm của anh thì anh đã tỉnh. Thấy cô vừa tỉnh đã tránh anh như tránh bệnh truyền nhiễm.
Ánh mắt Thương Đình Lập trầm xuống. Nhưng khi nhìn cô bị đụng đầu đỏ cả viền mắt, trong lòng anh cũng bắt đầu khó chịu.
Anh không cho cơ hội từ chối đã ôm cô vào lòng.
“Đừng nhúc nhích” Thấy Sầm Dao vẫn không ngồi yên, anh lớn tiếng trách cô. Rõ ràng là lỗi của anh nhưng anh vẫn nạt cô, Sầm Dao bỗng cảm thấy tủi thân, viền mắt đỏ lên, nhưng cô không muốn để anh thấy. Vì thế cô cố ý xoay đầu, nhìn cửa xe bên kia. Trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Thương Đình Lập thở dài.
Anh biết hôm qua anh không biết tự kiềm chế, bây giờ cô giận anh là chuyện đương nhiên. Thương Đình Lập nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730547/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.