Chỉ vài đấm đã khiến khuôn mặt Thương Ngộ biển dạng, tràn đầy vệt xanh xanh tím tím, rất đáng sợ. Thương Ngộ vừa nghe giọng Thương Đình Lập đã biết lộ chuyện.
Nhưng hiếm lắm mới thấy dáng vé không biết làm sao của Thương Đình lập nên trong lòng cậu ta rất vui vẻ.
Đầu cậu ta nghiêng một bên, miệng cười ha ha, vẫn không biết sống chết chọc giận anh: "Thương Đình Lập a Thương Đình Lập, anh cũng có ngày này. Tôi không sợ nói cho anh biết, người anh muốn tìm sợ là đã chìm xuống đáy biến, trở thành thức ăn cho cả rồi."
Con ngươi Thương Đình Lập lập tức co lại, trong lòng tràn ngập đau đớn. Anh liều mạng nhịn xuống cảm giác khó chịu khiến mình không thở nổi này, ra tay nhanh hơn, không chút lưu tình.
Đợi Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn bước vào thì Thương Ngộ đã thở không ra hơi. Cậu ta yếu ớt, thở hổn hển nói: “Thương Đình Lập, cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói cho anh tôi ném cô ta ở đâu đâu. Tôi muốn anh cá đời phải đau khổ khi người thương vì anh mà chết."
iọng nới của cậu ta lộ vẻ khoái chí.
Nhưng trong mắt Thương Đình Lập thì cậu ta chỉ đang kéo đài hơi tàn mà thôi.
Trên bàn trà trong phòng có một đĩa trái cây, cạnh đó còn cảm một con dao nhỏ. Thương Đình Lập ném Thương Ngộ như ném rác rưởi, không nhanh không chậm đi tới bàn trà.
Thương Ngộ vừa thở dốc được một chút, cậu ta còn chưa kịp thoát đi thì đã thấy Thương Đình Lập cầm dao đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730533/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.