“Xì, lát nữa tôi sẽ đi hỏi anh ấy.” Khương Oánh Oánh ghét nhất người khác nói một nửa giấu một nửa. Cô ấy quyết định cần phải hỏi rõ chuyện này.
“Haiz, không biết bây giờ Dao Dao thế nào. Cũng tại tôi, nếu tôi giấu kỹ thì Dao Dao đã không biết chuyện, hiện tại cũng sẽ không đến nổi không tìm được tung tích của cô ấy.” Tuy Khương Dánh Oánh luôn vô tâm nhưng cô ấy thật sự rất quan tâm tới người bạn tốt này.
Sầm Dao mất tích như một nỗi ám ảnh đọng lại trong lòng Thương Đình Lập, cũng để lại bóng ma lớn trong lòng cô ấy, khiến cô ấy vô cùng tự trách. “Hai người nới gì đấy?”
Sau khi gọi điện thoại xong, Khương Húc Đông từ ban công đi vào thì phát hiện không khí ngưng trọng trong phòng khách. Anh bông nhíu mày, hạ giọng hỏi. “Không có gì. Nếu đã thương lượng xong thì tôi về trước.”
Thương Đình Lập che dấu mất mác, đứng lên định ra về. “Được, tôi tiễn anh tới cửa."
Khuơng Húc Đông còn có chuyện cần nói nhưng không tiện nói trước mặt Khương Oánh Oánh. Vì vậy, anh và Thương Đình Lập một trước một sau ra ngoài.
Đứng ở cửa, Khương Húc Động trầm giọng nói: “Tới sáng mai thì người của tôi mới có thể tra được tin tức của Sầm Dao.
Bọn họ đã lâu không nhận nhiệm vụ này, thời gian Sầm Dao mất tích cũng quá lâu rồi, nếu như sáng mai không có tin tức thì tôi cũng hết cách.”
Thương Đình Lập nhíu chặt mày. Anh cười gượng, lộ vẻ cảm ơn nói: “Cho dù thế nào thì anh cũng đã cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730531/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.