Lúc Thương Vân bôi thuốc cho Sầm Dao, mày cô nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn dữ dội.
“Rất đau sao?” Thương Vân dừng động tác lại, nhìn Sầm Dao trước mặt mắt ngấn lệ, dường như chỉ cần chạm một cái sẽ vỡ òa.
Trong lòng Thương Vân xót xa, ánh mắt mang theo ý tiếc thương, lại không hề để cô nhìn thấy.
“Không đau.” Sầm Dao cần răng, giả vờ không có chuyện gì.
Thương Vân đột nhiên thả bàn tay trước đến trước mặt Sầm Dao, rồi trước ánh mắt nghỉ hoặc của cô mà giải thích: “Nếu đau quá thì cứ căn tay anh, thuốc này rất có tác dụng với vết thương của em, tuy nhiên vì có tác dụng nên sẽ rất đau.”
Câu nói cuối cùng của Thương Vân mang theo ý vị sâu xa.
Sầm Dao thấy minh bị đùa giỡn thì mặt đỏ bừng lên.
Chẳng qua lúc Thương Vân bôi thuốc cho có, cô cũng không có đi cản lên tay anh ta, ngược lại dùng sức siết chặt chân mình, đến tận khi bôi thuốc xong cô mới buông tay.
Chỉ là lúc này cô đã toát đầy mồ hôi, như thể vừa mới đánh Xong một trận vậy.
Chờ đến khi Thương Vân để thuốc lại chỗ cũ, Sầm Dao mới cẩn trọng đánh giá nơi cô đang ở hiện tại.
Trong căn phòng, tùy tiện đặt cái bàn gỗ, ghế gỗ, có chút bừa bộn. Chiếc giường mà cô vừa nằm cũng là một chiếc giường gỗ từ nhiều năm trước, một chiếc chăn cùng đệm đơn sơ, tất cả phong cảnh đều giống như đang ở vừa thôn dã hẻo lánh.
"“A Vân, sao tôi lại ở đây, rốt cục chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730529/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.