Thương Ngộ không chú ý đến sự biến hóa trên mặt của bà ta, tùy tiện đáp: "Sầm Dao"
Mặt Kiều Dục Mẫn trắng bệch, hai tay đặt trên bàn không tự chủ được siết chặt lại.
Hai chữ "Sầm Dao"
đó giống như kéo căng dây thần kinh của bà ta, khiến đầu bà ta đau kinh khủng.
Là Sầm Dao ư...
Thế giới này sao lại nhỏ bé như vậy? Vương Di Quân phát hiện ra sắc mặt của bà tà không tốt, ngờ vực hỏi: "Chị dâu, chị không sao chứ?"
Kiều Dục Mẫn mới sực tỉnh lại, lắc đầu: "Chị không sao."
Vương Di Quân kéo tay bà ta: "Tay chị lạnh quá."
Kiêu Dục Mãn rút tay lại, khoanh trước ngực: "Là bệnh cũ của chị thôi"
Kiều Dục Mãn liếc chồng một cái: "Tôi không được khỏe, lên lầu uống mấy viên thuốc, mọi người tiếp tục ăn đi, đừng chờ tôi."
Thương lão gia vốn đĩ còn đang tức giận, lúc này nhìn thấy vợ mình không khỏe thì cơn giận cũng tan đi phân nửa.
Quay đầu hướng mắt nhìn theo Kiều Dục Mẫn đang đi lên lầu.
Bên này.
Nhà họ Sầm đang chuẩn bị ăn tối.
Sầm Hoàn tặng chiếc cà vạt mới mua cho Sầm An, Sầm An rất vui vẻ.
Ở bên cạnh, Sầm Dao ngẩn người, ăn cơm cũng không chú tâm, chỉ dùng đũa gắp ít thức ăn, ăn một miếng mà cũng không nuốt trôi.
"Chị? Chị!"
"A?"
Lúc Sầm Hoàn gọi đến lần thứ ba, Sầm Dao mới giật mình sực tỉnh, ngẩng đầu lên.
Sầm Hoàn nhìn cô: "Hôm nay chị sao vậy? Gọi chị mấy lần, chị cũng không để ý em."
Sầm Dao mím môi, không đáp.
Mẹ kế Lục Lị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730506/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.