Buổi chiều, Sầm Dao hẹn Khương Oánh Oánh đi trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho ba cô.
Hai người nhàn nhã đi dạo.
Khương Oánh Oánh trêu ghẹo cô: "Chủ tịch Thương thật sự rất thú vị.
Vì để chúng ta được đấu thầu mà có thể đá luôn người trong tập đoàn ra.
Rất quyết đoán nha"
"Được rồi, tự mình đa tình.
Đó là chuyện riêng của Nguyên Thịnh, không có quan hệ với chúng ta."
Sầm Dao cảm thấy dựa vào đầu óc của Thương Đình Lập, việc này anh chắc chắn có dự tính riêng.
Khương Oánh Oánh cười hì hì: "Dù sao thì em cũng cảm thấy anh ta làm vậy là vì chị đấy"
Sầm Dao không hề trả lời.
Tâm mắt cô dừng tại một chiếc áo sơ mi nam màu trắng.
Rõ ràng là tới mua quà cho ba, nhưng trong đầu cô lại toàn là hình bóng của Thương Đình Lập.
Trong trí nhớ của cô, phần lớn áo sơ mi của anh đều là kiểu dáng đơn giản, một màu như vậy.
Nhưng khi anh mặc nó lại có thể toát ra sức cuốn hút lạ thường, khó mà diễn tả được.
Khương Oánh Oánh quay đầu, thấy Sầm Dao đang nhìn chằm chằm áo sơ mi đờ ra.
Cô ấy cười, dùng khuỷu tay đụng nhẹ Sầm Dao.
"Này, chị nghĩ gì mà đờ người ra vậy?"
Sầm Dao lắc đầu: "Không có gì."
Khương Oánh Oánh cong môi cười, lấy áo sơ mi xuống nhìn: "Kiểu dáng của cái áo này chỉ có người trẻ tuổi mới mặc thôi.
Dao Dao, đây không giống quà mà chị muốn chọn cho bác nha."
Sầm Dao biết cô ấy đang trêu ghẹo mình, lấy áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730502/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.