Buổi chiều, Sầm Dao hẹn Khương Oánh Oánh đi trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho ba cô. Hai người nhàn nhã đi dạo. Khương Oánh Oánh trêu ghẹo cô: "Chủ tịch Thương thật sự rất thú vị. Vì để chúng ta được đấu thầu mà có thể đá luôn người trong tập đoàn ra. Rất quyết đoán nha" "Được rồi, tự mình đa tình. Đó là chuyện riêng của Nguyên Thịnh, không có quan hệ với chúng ta." Sầm Dao cảm thấy dựa vào đầu óc của Thương Đình Lập, việc này anh chắc chắn có dự tính riêng. Khương Oánh Oánh cười hì hì: "Dù sao thì em cũng cảm thấy anh ta làm vậy là vì chị đấy" Sầm Dao không hề trả lời. Tâm mắt cô dừng tại một chiếc áo sơ mi nam màu trắng. Rõ ràng là tới mua quà cho ba, nhưng trong đầu cô lại toàn là hình bóng của Thương Đình Lập. Trong trí nhớ của cô, phần lớn áo sơ mi của anh đều là kiểu dáng đơn giản, một màu như vậy. Nhưng khi anh mặc nó lại có thể toát ra sức cuốn hút lạ thường, khó mà diễn tả được. Khương Oánh Oánh quay đầu, thấy Sầm Dao đang nhìn chằm chằm áo sơ mi đờ ra. Cô ấy cười, dùng khuỷu tay đụng nhẹ Sầm Dao. "Này, chị nghĩ gì mà đờ người ra vậy?" Sầm Dao lắc đầu: "Không có gì." Khương Oánh Oánh cong môi cười, lấy áo sơ mi xuống nhìn: "Kiểu dáng của cái áo này chỉ có người trẻ tuổi mới mặc thôi. Dao Dao, đây không giống quà mà chị muốn chọn cho bác nha." Sầm Dao biết cô ấy đang trêu ghẹo mình, lấy áo sơ mi khỏi tay cô ấy: "Phải, nhưng ai quy định chị chỉ có thể mua quà cho ba chị hả?" Khương Oánh Oánh tặc lưỡi, giơ tay lên khoa tay múa chân trước mặt cô: "Chị đấy, lúc này trên mặt chị cũng viết ba chữ lớn" "Chữ gì?" Khương Oánh Oánh nói từng chữ rõ ràng: "Thương, Đình, Lập!" Khương Oánh Oánh nói không nhỏ, làm cho ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhìn về phía họ. Dù sao thì ba chữ Thương Đình Lập cũng rất nhạy cảm, bởi vì, trung tâm thương mại này là của tập đoàn Nguyên Thịnh. Sầm Dao ngại ngùng khi bị người khác nhìn như vậy, cô đẩy tay Khương Oánh Oánh ra: "Em đừng nói bậy." Sau đó, cô lấy size mình muốn, chuẩn bị tính tiền. "Sầm Dao?" Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên. Sầm Dao và Khương Oánh Oánh cùng quay đầu lại, lập tức thấy Điền Điềm khoác tay một người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt họ. Điền Điềm mỉm cười: "Hai người cũng tới mua đồ à?" Sầm Dao: "Chỉ tùy tiện đi dạo thôi." Điền Điềm nhìn chiếc áo sơ mi Sầm Dao cầm trên tay. Sầm Dao không biết sao lại cảm thấy chột dạ, nằm chặt chiếc áo hơn. Cô nghe Điền Điềm hỏi: "Cái này là mua cho Tử Ngang à?" Sầm Dao không biết nên trả lời thế nào. Chuyện cô và Bộ Tử Ngang ly hôn là việc riêng, không nhất thiết phải nói cho cả thế giới biết. Vì vậy, cô chỉ mỉm cười chứ không đáp lại. Người phụ nữ trung niên đứng cạnh Điền Điềm lên tiếng: "Điền Điềm, bạn con à?" Điền Điềm giới thiệu Sầm Dao cho mẹ mình: "Sầm Dao, Khương Oánh Oánh, em gái chủ tịch Khương Húc Đông." Điền Điềm lại chỉ mẹ mình: "Đây là mẹ tôi." Bà Điền niềm nở với Khương Oánh Oánh: "Thì ra cháu là em gái chủ tịch Khương. Chủ tịch Khương tuấn tú lịch sự, em gái cũng rất xinh đẹp." Khương Oánh Oánh lễ phép chào hỏi: "Chào bác." Bà Điền nhìn Sầm Dao, nói với Điền Điềm: "Con nhìn người ta đi, đi dạo còn nhớ mua đồ cho chồng. Chừng nào thì con mới chịu chủ động mua quần áo cho Đình Lập hả?" "Mẹ, bạn con đang ở đây, sao mẹ có thể nói chuyện đó?" Điền Điềm ra vẻ lúng túng. "Nó là chồng sắp cưới của con đó. Tuy nó đứng đắn, không làm xằng làm bậy, nhưng cũng không thể chứng minh những người phụ nữ khác không tới làm loạn. Mẹ nghe ba con nói có rất nhiều phụ nữ đeo bám nó. Nghe nói gần đây có một người phụ nữ không đàng hoàng một lòng muốn bám lấy nó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]