Thương Đình Lập từ sô pha đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa, người phục vụ mang đến khăn lông, cung kính nói: "Chủ tịch Thương, đây là khăn lông mới anh cần, đã khử trùng rồi."
"Làm phiền rồi."
Thương Đình Lập cảm ơn.
Người phục vụ nói "Chúc ngủ ngon", cũng không ở lại lâu, đi ra ngoài.
Thương Đình Lập nhúng khăn lông vào nước ấm, vắt khô, mới đi vào phòng ngủ.
Sầm Dao không nằm trên giường mà ngồi trên sô pha, lúc này đang vô thần mà chuyển kênh truyền hình, xem ra vừa không biết làm thế nào vừa có tâm sự trùng trùng.
Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô cũng không quay đầu.
Đến khi Thương Đình Lập bước vào, bế cô lên thì cô mới ngước mắt.
Ánh mắt dường như đang hỏi anh muốn làm gì.
Thương Đình Lập im lặng đặt cô lên giường, nhìn cô một cái, động tay kéo quần cô.
Sầm Dao bị dọa sợ, theo bản năng giữ tay anh lại.
Thương Đình Lập khẽ cười, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng: "Bôi thuốc.
Muốn tự làm hay để anh làm?"
Ánh đèn quá sáng, khiến tất cả mọi sự ái muội cũng ngượng ngùng thành như vô hình.
Người đàn ông này...
Thật khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Sầm Dao đỏ mặt ngượng ngùng, cô theo bản năng đưa ra lựa chọn thứ ba: "Bây giờ em thấy ổn hơn rồi."
"Vậy thì để anh làm."
Anh giúp cô đưa ra lựa chọn.
Để anh làm còn không phải là tìm chết sao! Tuy rằng thật ra giữa họ dường như sắp không còn khía cạnh nào riêng tư, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730487/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.