Nhưng người đứng ngoài cửa lại dập tất kỳ vọng của anh ta.
Không phải Sâm Dạo, mà là Du Mộng Nhi.
“Sao em lại đến đây?" Bộ Tử Ngang
hói.
“Nếu như em không tìm anh, có phải là anh không định đi tìm em luôn đúng không?” Du Mộng Nhị bị thương nhìn anh ta.
Khoảng thời gian này, Du Mộng Nhị rõ ràng cảm thấy mình bị anh ta bỏ rơi rồi.
Anh ta không chủ động đến chỗ cô ta tìm cô ta nữa.
Cho dù là ở công ty gặp nhau, anh ta cũng chỉ dùng bốn chữ "không nói việc tử” qua loa lấy lệ với cô ta.
Một người đàn ông, từ nhiệt tình đến lãnh đạm, đến cuối cùng là nói mấy câu cũng khó khăn, cùng lắm chỉ cần thời gian hai ba tháng ngắn ngủi.
Bộ Tử Ngang hơi chột dạ, giải thích: "Gần đây anh rất bận. Chuyện công việc, có bao nhiêu việc em cũng biết mà."
Anh ta phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã không còn tâm tình ứng phó với Du Mộng Nhị nữa. Lúc trước ở bên cạnh Sầm Dao, anh ta rõ ràng vướng bận Du Mộng Nhị hơn, nhưng khi cô ta quay lại, mọi thứ đều đã thay đổi.
Tục ngữ nói không sai, con người đều đáng khinh.
Lúc không có được thứ gì đó thì cứ nhung nhớ không quên. Nhưng một khi đã có được rồi, lại cảm thấy thật ra cũng chỉ có vậy. Buồn chán vô vị. Con người cũng vậy.
So sánh với Sầm Dạo, Du Mộng Nhị thật sự rất dịu dàng, ân cần, chuyện gì cũng thuận theo anh ta. Nhưng mà, càng lâu dần, anh ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730477/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.