“Tài xế Phó, là tôi.” Sầm Dao lên tiếng.
Ông Phó liền nhận ra giọng của Sầm Dao: “Cô Sầm, lâu rồi không gặp.”
“Vâng.”
“Trễ vậy rồi cô gọi điện thoại có phải có việc gì không.”
“Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài Tĩnh Viên, có thể nhờ bác ra đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn làm phiền bác.”
“Được. Vậy tôi ra ngay.” Ông Phó đáp một tiếng, Sầm Dao nói cảm ơn xong mới cúp máy.
Cô lấy chiếc vòng tay nhỏ từ túi xách ra, lại lấy hai xấp tiền cầm trong tay, mới bước xuống xe.
Mấy ngày gần đây thật lạnh.
Hơn nữa nơi này là bờ biển, có gió biển thổi vì vậy càng lạnh hơn nữa.
Sầm Dao ôm chặt lấy mình, quay lưng về phía Tĩnh Viên, nhìn về phía biển ở xa xa.
Bên đó tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ ngọn hải đăng, nhìn cứ như một vì sao.
Cô quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân.
“Cô Sầm, bên ngoài lạnh lắm, sao cô không vào đi?” Ông Phó vội vã đi ra.
Sầm Dao mỉm cười: “Tôi không vào đâu. Hựu Nhất đã về chưa vậy?”
“Vẫn chưa. Bây giờ có lẽ đang ở chỗ của lão phu nhân. Cả ngày sinh nhật phải luôn ở bên nhau.”
Sầm Dao cũng đoán là Thương Đình Lập không có ở đây, nên mới đặc biệt đến Tĩnh Viên vào lúc này. Cô đưa hai xấp tiền cho ông Phó.
Ông Phó có chút không hiểu nhìn cô. Sầm Dao giải thích: “Đây là tôi nợ chủ tịch Thương, phiền bác giúp tôi trả cho anh ấy.”
Ông Phó ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô giữ lấy.
“Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730459/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.