Thương Hựu Nhất cảm thán của một ngày, nói rồi xong đã gọi điện ngay.
Điện thoại vang lên âm thanh tút tút một lúc mới có người nghe máy.
“A lò, xin chào, là ai vậy?”
“Tiểu Dao, là cháu!” Thương Hựu Nhất liền trở nên vui vẻ.
Bên này, sầm Dao đang đứng trong đêm đen, nhìn ra ngoài biển rộng mờ mịt không bến bờ, nghe thấy giọng nói trẻ con vui vẻ, phút chốc, bao nhiêu khổ sở trong lòng đều tan biến đi rất nhiều.
“Làm sao cháu biết số điện thoại của cô?”
“He he! Bà nội cho cháu, bà nội rất lợi hại, thông tin gì của cò cũng có.”
Lợi hại.
Đều đã điều tra hết.
ít nhất biết cô đã kết hôn, sẽ không hiểu lầm chuyện của cô và con trai mình nữa.
“Đã trễ thế này rồi còn gọi cho cô, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện mới được gọi điện thoại cho cô sao? Cò đang ở đâu vậy? Đã ăn cơm chưa?” Thương Hựu Nhất hỏi, âm thanh non nớt.
sầm Dao đưa điện thoại ra xa tai một chút, hướng điện thoại về phía biến, sau đó mới đáp lại: “Nghe thấy tiếng sóng biến không? Cô đang ở bờ biến.”
Cậu nhóc lập tức hào hứng: “Cô đến nhà cháu sao?”
Dáng vẻ của Thương Đình Lập giong như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng nghe thấy lời này của con trai, ngẩng đầu, lấy điện thoại đi.
Lúc Thương Hựu Nhất nhíu mày, anh đã bật loa ngoài rồi đế điện thoại lên bàn.
Sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nói phụ nữ dễ nghe: “Cô
không đến nhà cháu, nhưng cũng đang ở khu Bán Sơn. vốn muốn đi hóng gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730411/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.