Thẩm Khinh Nhược một mình diễn hai vai, chậm rãi đi ra khỏi quán, đi hết con đường trải hoa hồng của mình.
Mạnh Trì vẫn hồn nhiên không phát hiện ra gì, bước ra khỏi quán trước, sau đó cô quay đầu lại nhìn Thẩm Khinh Nhược, cô ngỡ ngàng một chút vì thấy Thẩm Khinh Nhược đi như một con mèo, trên mặt thể hiện rõ vẻ đắc ý mãn nguyện.
Mạnh Trì:
"Chị*, sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược dừng lại nửa nhịp, thu hồi yêu pháp, nói:
"Ăn no căng, bước thế này giúp tiêu hóa."
Thẩm Khinh Nhược gọi xe rồi, các cô đứng ở đầu đường chờ một chút xe liền tới. Qua nửa tiếng, các cô đến nơi.
Các cô xuống xe, là một cánh cổng nhỏ của công viên.
Dường như Thẩm Khinh Nhược rất quen thuộc nơi này, cô dẫn Mạnh Trì đi vào, đi dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo vào trong.
Bây giờ trời khá nóng nhưng hôm nay ánh mặt trời không quá gắt.
Hai bên con đường nhỏ trồng không ít cây, đi bên dưới bóng cây mát rười rượi. Nơi này rất yên tĩnh, ngoài các cô không còn người khác.
Ánh nắng xuyên qua khe lá, chiếu lên mặt đất. Lúc các cô đi qua, thỉnh thoảng có ánh nắng chiếu lên đầu vai chiếu lên mái tóc dài của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được có đôi khi Mạnh Trì liếc nhìn qua, cô cho rằng Mạnh Trì sợ khi đi trên đường nhỏ, dù sao bạn nhỏ xem những cảnh không kinh khủng trong phim kinh dị cũng sợ đến dựa sát vào người cô cho nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chay-lan-ra-dong-co/3470564/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.