Thẩm Khinh Nhược sau khi tắt video liền cảm thấy hối hận.
Mình mất trí thật rồi.
Vừa nhìn thấy gương mặt của Mạnh Trì thì đầu óc mụ mị. Mạnh Trì thoạt nhìn đã đen và gầy hơn, có lẽ vì tập lái xe. Vốn đã rất gầy nay lại gầy hơn, tiếp tục sẽ thành bộ xương mất thôi.
Thẩm Khinh Nhược thở dài, cảm thấy mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ, xử lý lạnh được một thời gian nhưng đôi khi nhìn thấy Tạ Trăn và Mạnh Trì nói chuyện phiếm thì mắt lườm đến sắp đui, chi bằng ngay từ đầu không cần làm vậy, hơn nữa cô thấy dáng vẻ kia của Mạnh Trì vốn cũng chẳng biết cô đang xử lý lạnh.
Trong lòng người trưởng thành biết rõ nhưng không nói ra thì cũng giống như phí hơi sức trên người một đứa trẻ trâu.
Lẽ nào cô phải trực tiếp nói rõ?
Nhưng lỡ như Mạnh Trì không có ý đó, cô lại nói như vậy thì khác nào tự mình đa tình?
Được ngày nào hay ngày đó, cứ mặc kệ tiếp tục được không?
Con người ai cũng có tính trì trệ, không có bên ngoài kích thích thì sẽ men theo bản năng phản ứng, cô cũng không ngoại lệ.
Ở bên Mạnh Trì rất thoải mái cho nên cô muốn ở bên Mạnh Trì mãi mãi.
Thẩm Khinh Nhược đứng dưới vòi sen, để nước ấm tùy ý lướt trên da thịt, lát nữa... Mạnh Trì sẽ đến.
Cũng không nhất định sẽ làm gì.
Thẩm Khinh Nhược bất giác thoa sữa tắm lên người, lúc kỳ cọ cô chợt khựng lại, mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chay-lan-ra-dong-co/3359156/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.