Trên chiếc giường màu hổ phách một đôi nam nữ đang ôm nhau. Nữ một gương mặt thanh tú, hai mắt nắm liền, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn. Nam nhân im lặng ngắm nhìn người con gái trong lòng, đôi mắt ưng khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn. Hắn cuối cùng có thể thở phào, lúc nãy thật là hù chết hắn mà. Nhưng cô cư nhiên lại không nhớ ra hắn, tại sao trong mơ lại gọi hắn.
“ Haizz…bé cưng. Cuối cùng là em quên hay nhớ?”. Nghiêm Phong đứng lên ngắm nhìn cô đang yên vị làm tổ trong chăn ngủ ngon lành, khẽ thở dài rồi bước ra khỏi phòng. Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
“ Coi chừng tiểu thư.” Nghiêm Phong không nóng không lạnh dặn dò má Lý.
“ Dạ chủ nhân.” Má Lý đưa mắt rồi bước về phía giường, con mắt chứa đầy vẻ lo âu nhìn cô gái trên giường. vừa rồi quả thật muốn lấy mạng lão già này mà. Khẽ ngồi xuống đưa tay vuốt mái tóc dài đước xõa bung tự nhiên trên gối.
----- Thật khó chịu…ta không muốn ngủ. Ai cho ta uống thuốc ngủ. Ta là không muốn ngủ. Ngủ ta sẽ gặp ác mộng…không muốn mẹ, bà ngoại đừng bỏ mặc con, chờ con đi với. Khó chịu thật là đáng sợ…ta không có người cha như ông cút đi…ta không cần người mẹ mới…mẹ đừng bỏ con lại đây.
Ở đây là đâu…sao mẹ lại bỏ mặc ta ở bãi cỏ này…huhu mẹ ơi con sợ. Là ai vậy…là ai đứng ở gốc cây đằng kia vậy…thật là quen. “Bé cưng sao lại khóc?” cậu thiếu niên ôm cô vào lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-bang-de-ban-co-nuong-tu-chon/1915627/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.