Cô gái vận đồ đen bịđau mà ngừng lại, cô có chút bất ngờ xoay người quan sát Du Nhiên. Côkhông ngờ, chỉ là một người bình thường lại có thể có sức lực như vậy,cánh cửa bị cô ta đạp mạnh đến giờ vẫn còn đang chấn rung, mặc dù trướcđó đã đập vào người cô. Tay cô nắm lấy cổ tay bị chật khớp, khẽ xoayxoay để đặt nó về đúng khớp, phần bắp chân nóng bừng, tuy không thấynhưng cô biết rõ nó đã đỏ bừng lên một mảng.
Cô là ngườiđược huấn luyện kỹ càng từng ly từng tý, bao năm qua cô phải nếm mật nằm gai mà luyện tập, từng bước từng bước mà tiến hành, mỗi một lần thăngbước, khổ hình mà cô nếm phải lại càng đắng hơn lần trước. Vậy mà giờđây, chỉ một tên bác sĩ bình thường, yếu ớt khoác trên mình lớp vỏ trithức lại có thể khiến cho cô chật vật đến nhường này.
Cô vẫn còn tệ đến vậy sao? Vẫn cứ tiếp tục thế này, liệu đến bao giờ cô mới có thể bước ra ánh sáng mà cùng đồng hành bên anh?
Cô không cam tâm!
Vì cái gì, cô luôn luôn thua cô ta? Rõ ràng cô biết anh trước, rõ ràng côlà người bên anh những khi anh khủng hoảng nhất? Vậy vì cái thá gì, côta có thể có được niềm tin của anh, được đi bên anh, có thể cùng anhchung chăn chung gối?
Ngọn lửa căm hận bùng cháy trongđôi mắt nâu nhạt kia. Màu mắt kia rất đẹp nhưng vẫn bị ngọn lửa ấy lấnát đi, hiện tại trong cô đã không còn nhớ đến lời dặn, phải giết nhanhthoát nhanh, không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-bang-de-ban-co-nuong-tu-chon/1915540/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.