“Đã hoàn thành?” Mộtgiọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên từ trong căn phòng tối, dùrằng đã tận lực kìm nén nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẫy trong mỗinhịp hô hấp.
“Vâng! Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.Điểm mấu chốt hiện tại đều là ở cô ta. Nếu cô ta mềm lòng, vậy mọi côngsức bao lâu nay đều bỏ sông bỏ biểu hết thảy.” Đáp lại là một giọng nóigià nua lộ rõ sự cẩn trọng và thuần phục.
“Cô ta sẽ không dám.Muốn sở hữu đại bàng ngoài việc đem cánh nó bẻ gãy, cô ta còn sự lựachọn nào khác. Hơn nữa, sáu mạng người vẫn còn phụ thuộc vào thái độ của cô ta.”
“Còn cậu bé cậu đem về, nên an bài thế nào đây?”
“Đã tỉnh?”
“Vâng!”
“Trông coi nó cho cẩn thận, Nghiêm Phong vậy mà dành ra một phần ba lực lượngchỉ để bảo vệ thằng nhóc này, địa vị của nó không nhẹ đâu. Có khi sẽ làmột quân cờ tốt cũng nên. Không còn gì thì ông cũng lui đi.”
“Vâng!”
Một lần nữa căn phòng lại quay về bầu không khí im lặng. Cả căn phòng tốisẫm, ngoài trừ ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn bàn cũng chỉ có thể loángthoáng vài tia nắng xuyên thấu qua các bức rèm. Cũng không biết đã quabao lâu, người đàn ông tưởng chừng đã muốn ngủ quên thì trong phòng lạivang lên một giọng nói, chỉ là lần này lại là của một người con gái.
“Nghiêm Hàm thiếu gia, đã băng bó xong!”
“Đình, gọi tôi là gì?” Người đàn ông được gọi là Nghiêm Hàm không nặngkhông nhẹ hỏi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-bang-de-ban-co-nuong-tu-chon/1915528/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.