Bác Văn cũng chẳng còn lực mà ngất kéo theo con dao ra, Lưu Niên hoảng sợ ôm lấy Thiên Chương vào trong lòng, ngồi khụy xuống. Tay run rẩy giữ chặt ở miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, đôi mắt long lanh ấy giờ đã đỏ hoe:
- Thiên… Thiên… Chương… em phải tỉnh táo… đừng… đừng doạ anh…
Lệ cũng đã tràn khỏi hốc mắt, nước mắt rơi lên khuôn mặt đã nhợt nhạt dần. Thiên Chương cố nặn ra nụ cười, tay thì lại muốn đưa lên để lau những giọt lệ nóng hổi kia:
- Đừng… khóc… nhìn anh khóc trông không xinh gì hết.
Câu nói ghẹo ấy khiến anh cũng muốn cười nhưng giờ đây tâm can của anh đau lắm. Trái tim bây giờ quặn thắt từng cơn khi thấy người mình yêu hơi thở dần yếu ớt. Thiên Chương vẫn cứ thế vẫn luôn lo lắng cho anh hàng đầu vượt trên cả bản thân mình:
- Em sống dai lắm! Em phải làm con đỉa bám theo anh cả đời mà…
- Anh biết rồi… em phải cố…
Giọng nói của anh cũng bị lạc đi bởi những giọt nước mắt tuôn trào không ngừng. Bác sĩ và cảnh sát lúc này cũng đã nhanh chóng phá cửa mà ập vào.
Cảnh sát đưa Dương Bác Văn đi, bác sĩ thì đặt Thiên Chương lên băng ca. Còn Lưu Niên bây giờ chẳng thể đứng dậy nổi nữa, đôi chân ấy giờ đây như đã mềm nhũn ra.
Quang Tề chen lấn vào trong đi đến ngồi cạnh bên anh, gương mặt anh vẫn không khỏi thất thần:
- Lưu Niên… cậu có bị thương ở đâu không? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3538631/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.