Bàn tay ấy trở nên run rẩy khi tiến dần đến điện thoại nhưng rồi đôi tay đó lại cầm remote lên. Bác Văn chưng hửng trước những điều đó. Anh ấy suy nghĩ lại thật rồi.
Lưu Niên chuyển sang kênh khác mà miệng khẽ cong lên nhẹ, con ngươi hơi di chuyển sang vị trí có camera.
Con người này tính trước được nhiều bước như thế sao? Không thể xem thường bộ não của người này được rồi.
Sau một lúc đã có mùi thơm, anh nhanh chân đi vào trong bếp giúp chàng trai ấy bưng đồ ăn ra bàn. Vẻ mặt tươi tỉnh, nhìn đồ ăn mà sáng mắt lên của anh đã làm cho Dương Bác Văn đã thêm yên tâm phần nào.
Họ đã thật sự cùng nhau dùng bữa cơm chiều này, anh lại khá chu đáo mà gấp đồ ăn vào bát cho cậu:
- Anh nhiều vào mới tốt.
- Anh cũng như vậy nha!
Cậu cũng nhanh chóng hoà nhịp mà gấp đồ ăn cho anh. Lưu Niên lại cứ nói chuyện với cậu như chưa có chuyện gì, như họ là hai người bạn thân thiết lâu ngày mới gặp.
- Nhà này đúng là đẹo thật nhưng chỉ có mình cậu ở đây thôi sao?
- Một mình cũng tốt, tránh xa người cha đáng kinh tởm kia là tốt nhất
Anh lại đưa tay lên véo nhẹ má người này, miệng lại cười tươi như bông hoa dưới nắng ban mai dịu dàng:
- Bác Văn nhà ta giỏi thật, biết tự lập, nấu ăn ngon còn tốt bụng. Không giống tên thối tha Thiên Chương kia, ở với cậu tốt hơn nhiều
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3538103/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.