Khí trời thật ảm đảm.
Tại một nhà tang lễ, lại một lần nữa người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh. Bà không khỏi đau lòng vì cái chết của đứa con trai.
Nhã Lệ ở cạnh đó cúi chào người những người đến viếng, Thiên Chương đưa bà về phòng nghỉ ngơi, Lưu Niên đi đến bên cạnh cô gái đó:
- Nghỉ ngơi một chút đi, cả ngày hôm nay em mệt rồi
Anh đưa một chai nước suối cho cô rồi cùng nhau ngồi xuống ghế gần đó. Cô mân mê chai nước rồi lại đăm chiêu nhìn qua tấm hình của Trác Tín Phong.
- Ông ấy mất rồi, em không biết nên vui hay buồn bởi những việc ông ta đã làm
Một cô gái tươi vui, ngập sắc xuân giờ đây lại chỉ có thể cúi gằm mặt. Chẳng ai có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy của cô bây giờ. Anh choàng tay qua vai vỗ nhẹ vào bả vai mảnh khảnh kia như một lời an ủi
Dưới khuôn mặt đang cúi gằm kia lại là một cái mỉm nhẹ ở khoé môi.
Thiên Chương khi này cũng quay lại để đón Lưu Niên rời đi. Trong xe anh không khỏi trầm tư suy nghĩ:
- Hay mình đi đâu đó thư giãn vài ngày?
- Em thấy ý kiến này hay đó. Anh khi nào thì đi được?
- Để anh sắp xếp công việc ở viện… khoảng cuối tuần sau đi nha
Cả hai thể hiện rõ sự hào hứng trên khuôn mặt, sau bao nhiêu chuyện thì có một chuyến du lịch không phải rất tuyệt vời sao? Vừa về nhà cả hai đã nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3518712/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.