Quang Tề tỏ rõ về không hài lòng mà vô cùng khó chịu, Lưu Niên cũng ngơ ngác trước lời nói của bạn mình:
- Tôi không sao đâu để tôi nói chuyện với Thiên Chương
Vẻ mặt cậu liền đắc ý trước Quang Tề nhưng khi anh vừa bước đến là cậu muốn đến gần nhưng anh liền giữ khoảng cách:
- Em đã để anh Thiệu Tinh dọn ra ngoài rồi, về nhà với em đi.
- Đấy là cách em giải quyết?
Nói rồi thì nước mắt anh lại vô thức làm cho Thiên Chương không khỏi hoảng hốt mà kéo vị bác sĩ ấy lại mà ôm lấy:
- Em xin lỗi, đừng khóc nữa mà! Em hứa em sẽ không như vậy nữa, anh muốn em làm gì cũng được… xin anh đừng khóc… muốn đánh, muốn chửi gì em cũng được…
Quang Tề nhìn thấy người bạn của mình khóc đầy đau lòng như thế thì liền tới đẩy Thiên Chương ra. Người con trai ấy không khỏi phẫn nộ nhưng thấy anh như vậy thì lòng vô cùng đau đớn:
- Lưu Niên, theo em về đi. Về nhà rồi chúng ta nói chuyện…
- Không… anh muốn về nhà mình
Người bác sĩ cũng kéo tay bạn mình ra, Quang Tề không khỏi lo lắng bước đến gần thì anh chỉ khẽ mỉm cười:
- Tôi đưa cậu về
- Tôi muốn ở một mình, tôi không sao. Cậu cứ yên tâm đi
Lưu Niên mệt mỏi rời đi, Quang Tề cũng không thèm quan tâm người con trai kia nhưng cậu giữ người bạn của Lưu Niên lại:
- Anh Lưu Niên đã nói gì với anh?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3377787/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.