Thiên Chương bất ngờ ôm lấy người đàn ông kia vào lòng, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Đừng nói như vậy mà… em không dám có người khác đâu
- Không nói trước được điều gì. Bây giờ ăn cơm đi
Lưu Niên trong mắt ánh lên sự buồn bã vô cùng rõ ràng, anh kéo chàng trai kia nhanh chóng qua ghế ngồi. Vị tổng giám đốc cũng chỉ đành ngồi xuống theo nhưng với vẻ mặt kiên định nói với anh:
- Em nhất định làm được. Em không làm anh thất vọng đâu
Vị bác sĩ cũng không nói gì mà múc cơm đút tới miệng cho vị tổng giám đốc kia. Cậu ăn thì thưởng thức bằng gương mặt vô cùng tận hưởng, còn hôn má anh một cách quen thuộc.
Đến lúc người đàn ông cũng đem đồ về nhà để lại không gian cho chàng trai làm việc. Đi ra ngoài lại bắt gặp Hứa Lai đang ngồi ủ rũ trên hành lang thì anh đi đến trước mặt:
- Sao vậy Hứa Lai?
Đôi mắt chàng trai kia trở nên rưng rưng ngước mắt lên nhìn thấy anh thì vội lau đi những giọt nước đang đọng lại ở khoé mắt:
- Em không có sao. Anh phải về rồi hả?
- Nói anh nghe, Thiên Chương vừa rồi làm em sợ sao?
Hứa Lai nhìn vị bác sĩ đáng tin trước mặt một lúc thì khẽ gật đầu. Lưu Niên mỉm cười sờ nhẹ mái tóc chàng trai:
- Thiên Chương là vậy, tập quen đi. Con người em ấy tốt lắm, có gì anh nói lại với Thiên Chương.
- Vậy anh cho em biết tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3363546/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.