Vị bác nghe cách nói chuyện ấy lại nhớ tới ngày tháng ở bệnh viện mà bật cười rồi còn đưa tay lên bóp mặt của người con trai ấy:
- Ờ không thương em nữa rồi sao? Hướng Du chỉ đến xin số Sở Hoài thôi! Còn hai người lại ở cùng nhau trong phòng mấy tiếng đồng hồ
- Em chỉ nói chuyện công việc. Anh cũng biết trong mắt hay trong tim em giờ chỉ chứa đủ một người duy nhất là anh thôi!
- Dẻo miệng đi nấu cơm đi
Vị tổng giám đốc cao ngạo giờ lại như bé cún con ngoan ngoãn mà nghe theo lời của người đàn ông hơn tuổi này.
Tối ngủ lại không quen, Thiên Chương như chẳng thể khi thiếu hơi thở của vị bác sĩ đó. Cậu liền lấy điện thoại gọi một cuộc mà khiến cả nhà chìm trong bóng tối. Cứ thế mà chàng trai chạy sang phòng anh, leo lên giường, ôm lấy anh:
- Tối quá! Em sợ lắm!
- Không có gì đâu chắc đường dây điện có vấn đề thôi! Anh ở đây rồi đừng sợ nữa
Người con trai ấy thừa cơ hội mà ôm lấy anh nhiều hơn, ngửi hương thơm trên người anh, ngoan ngoãn mà đi ngủ. Lưu Niên cũng thật hết cách mà cũng ôm lấy chàng trai. Em ấy diễn cũng hay đó.
Sau bao nhiêu gian truân thì người đàn ông cũng đến được bệnh viện, về nơi thân quen mà bản thân phải xa cách bao lâu nay. Nhiều bệnh nhân, y tá và bác sĩ đều vẫn rất chào đón anh nhưng Trương Lâm vẫn thấy anh rất chướng mắt.
Vừa quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3359335/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.