Từ chối cậu bệnh nhân thì chắc tối nay cậu lại làm đủ trò khỏi ngủ mất. Cái dáng vẻ đáng thương đó nữa làm như ai bắt nạt vậy:
- Rồi nghe theo em đi
Lưu Niên cũng nằm lên giường, Thiên Chương chu đáo đắp chăn lên người cho anh và trong tấm chăn ấy cậu ôm lấy cơ thể mảnh mai này:
- Ngủ đàng hoàng đi. Ôm anh làm gì?
- Ơ em lạnh lắm! Em muốn ôm anh
Nhưng nó chẳng phải là cái ôm bình thường mà tay chàng trai còn chạm vào chỗ không nên chạm. Cậu cho hẳn tay vào trong áo anh, chính xác hơn là phần thân dưới với vẻ mặt vô tội không biết gì:
- Ấm thật
- Em mau lấy tay ra nhanh lên!
Cái tay đó lại không yên phận mà sờ, vuốt ve, nâng niu vô cùng nhẹ nhàng khiến anh bất giác không kiềm chế được mà khẽ rên lên:
- Ưm...
Người đàn ông vội che miệng lại, người con trai kia thì thích thú nhìn sang khuôn mặt của anh, tay giữ lấy cổ anh mà đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ:
- Em muốn, muốn như hôm qua vậy đó
Nghĩ đến chuyện vượt giới hạn đêm qua thì anh lại bừng tỉnh kéo cậu ra khỏi người mình. Xoay người đi, để tấm lưng đối diện với người con trai ấy:
- Ngủ đi tối rồi.
Cậu sao dễ dàng từ bỏ như thế được, cậu dần áp cơ thể gần lại người anh. Nói thì thầm với đôi tai đã ửng đỏ đó:
- Anh có chắc là ngủ được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3358759/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.