Sở Tấn đã chuẩn bị sẽ được cầu hôn, nhưng hoàn toàn không nghĩ được Lận Diễm Trần sẽ ra chiêu gì.
Trong lúc nhất thời trông gà hoá cuốc.
Anh đi mua đồ uống, nghe được một bài tình ca liên quan tới đám cưới, lập tức giật mình, nhìn chung quanh, cảm thấy Lận Diễm Trần có thể chạy ra từ góc nào để cầu hôn hay không; đến buổi tối, anh đi tới trước cửa sổ nhìn, cách đó không xa lại có người bắn pháo hoa, anh lập tức lo lắng đó là kế hoạch của Lận Diễm Trần; mỗi ngày về nhà đều phải cẩn thận mở cửa, sợ vừa mở cửa ra, sẽ có bất ngờ chờ anh; càng không cần phải nói lúc Lận Diễm Trần gọi anh ra ngoài... Mỗi lần Sở Tấn đều đồng ý, anh lại nghĩ thầm có thể lần này Lận Diễm Trần sẽ cầu hôn đó.
Kết quả, một tuần lễ trôi qua, chuyện gì cũng không xảy ra.
Chỉ có anh, luôn nhất kinh nhất sạ*, lo lắng đề phòng.
(*) 一惊一乍 nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích
Lận Diễm Trần còn chê cười anh: "Muốn kết hôn với anh đến mức không thể chờ đợi được nữa?"
Vành tai Sở Tấn đều hồng thấu, thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Lận tiên sinh, tôi khuyên anh một câu, làm người phải để lại đường lui, ngày sau gặp lại."
Lận Diễm Trần cười hì hì, nắm chặt tay anh, hôn anh: "Được được, không phải hôm nay anh còn một ngày sao? Hôm nay ngày mấy?"
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868363/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.