Thu Thu được đặt ở trong nôi, bọn họ đóng cửa lại ở trong phòng ngủ nói chuyện.
Sở Tấn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi phát hiện có người theo dõi mình."
Lận Diễm Trần gỡ mặt nạ xuống, nhíu mày lại, nghiêm túc hẳn lên: "Chuyện gì xảy ra? Em bắt được người sao?"
"Không có..." Sở Tấn bối rối, "Tôi nói thật với anh, tôi nghĩ không có ai vào đây tìm người theo dõi điều tra tôi, có phải là ba ba anh hay không?"
Lận Diễm Trần chần chờ một chút: "Thật ra tôi... Vẫn không có nói chuyện của em cho ba tôi biết, nhưng, nhưng chưa chắc là ông ấy không biết, cũng có khả năng này."
Trong lòng Lận Diễm Trần, ba ba mình là đại ma vương cấp sss.
Sở Tấn lại không nắm lấy trọng điểm, nhìn hắn chằm chằm nói: "Anh vẫn chưa có nói chuyện của tôi với người trong nhà?... Tôi thật sự không rõ anh tính thế nào, Lận Diễm Trần."
Trong lòng Lận Diễm Trần hồi hộp một chút, hắn nghe thấy Sở Tấn gọi đầy đủ cả tên họ mình chứ không phải tên thân mật, lập tức biết là Sở Tấn đang tức giận, hắn cẩn thận từng li từng tí một nói: "Tôi... Tôi sợ ba ba tôi sẽ làm khó dễ từ giữa, tôi muốn chuẩn bị cho vẹn toàn trước, rồi mới ngả bài với ba ba."
Sở Tấn truy hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"
Lận Diễm Trần nắm chặt tay anh: "Nếu như ông ấy không đồng ý, tôi sẽ bỏ nhà ra đi, cùng em chạy trốn."
Sở Tấn mặt già đỏ ửng, xoắn xuýt mà nói: "Như vậy không tốt đâu... Nhất định phải làm tới quyết tuyệt như vậy sao?"
Anh nhíu mày: "Ba ba anh hỏng bét như vậy ư? Tại sao anh biết ông ấy nhất định sẽ phản đối chứ."
Lận Diễm Trần do dự nói: "Tôi vẫn không dám nói, nói ra sợ em sẽ không vui."
Sở Tấn: "Nói đi."
Lận Diễm Trần ôm lấy anh, nói: "Lúc trước ba ba tôi còn muốn tôi đi xem mắt, giới thiệu con gái cho tôi, dĩ nhiên là tôi đều từ chối. Nhưng ngày hôm trước ông ấy lại gạt tôi, trực tiếp dẫn tôi đi xem mắt."
Sở Tấn "Ồ" một tiếng: "Anh lập tức đi? Con gái người ta đẹp không?"
Lận Diễm Trần cúi đầu, mổ trên môi anh một chút: "Chua chua."
Sở Tấn hừ lạnh, tức giận nói: "Ba mẹ tôi lúc trước cũng giới thiệu người cho tôi xem mắt, sau khi tôi từ chối, trực tiếp nói cho bọn họ biết về anh."
"Tôi rất không xứng để mang ra nha, không môn đăng hộ đối thì thôi, dung mạo còn không đẹp, lớn tuổi, còn là một tên đàn ông, tính cách hỏng bét như vậy, khuyết điểm thì đầy người."
Lận Diễm Trần hôn anh: "Khuyết điểm của tôi còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với em."
"Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là vô dụng, khiến em không có cảm giác an toàn."
Sau khi nói ra rồi cũng không còn giận nữa, Sở Tấn kéo tay hắn, nói: "Dù sao cũng là ba ba của anh, nếu không cần làm căng với ông ấy, thì cố gắng đừng đi đến bước đó, bàn bạc kỹ càng một chút, cần tôi ra trận, tôi sẽ lập tức đi với anh."
Lận Diễm Trần: "Nếu như chẳng may, A Tấn, em sẽ theo tôi chạy trốn chứ?"
Sở Tấn nở nụ cười: "Chạy trốn cái gì? Cha mẹ tôi lại không ngăn cản, anh hoàn toàn có thể chuyển hộ khẩu vào nhà tôi, ngược lại Thu Thu vốn mang họ của tôi mà."
Lận Diễm Trần ôm chặt lấy anh, chôn mặt ở cổ của anh cọ cọ, hít sâu một hơi: "Được, A Tấn, tôi đã chuẩn bị gần xong rồi. Thật ra tôi đã sửa sang lại di sản mẹ để lại cho tôi. Lần này sau khi trở về gặp ba ba, sẽ lập tức cẩn thận thẳng thắn với ông ấy, không quan tâm có được hay không, nhưng sẽ có kết quả."
Hắn chỉ sợ ba ba bắt nạt Sở Tấn, hắn không đấu lại ba ba, phải ngoan ngoãn cúi đầu với ba ba thôi.
Thu Thu đỡ rào chắn cái nôi, đứng lên, bi bô mà hô lên: "Ba ba, ba ba..."
Bé buông tay ra, đặt mông ngồi phịch xuống, ngước đầu nhìn hai ba ba, đưa tay ra, bé cũng muốn ôm.
Sở Tấn nói: "Thu Thu muốn chúng ta ôm nó kìa."
Lận Diễm Trần không thể làm gì khác hơn là thả Sở Tấn ra trước, bế Thu Thu, Thu Thu mềm nhũn, như là một đám mây vậy.
Sở Tấn bỗng nói: "Xin lỗi nha, vốn phải dựa theo trình tự bình thường, trước tiên là nói chuyện yêu đương, bàn chuyện kết hôn, sau đó chuẩn bị đầy đủ, mới nghênh đón đứa nhỏ, chúng ta vẫn đang yêu đương, lại đột nhiên cho anh làm ba ba rồi. Anh cũng rất phiền muộn phải không."
Lận Diễm Trần nhìn Thu Thu mình đang ôm trong lồng ngực, khóe miệng cong lên, làm mặt quỷ, chọc Thu Thu cười khanh khách, bẽcũng học hắn làm mặt quỷ, nhưng làm không xong, lười biếng tùy tiện nhíu lại khuôn mặt nhỏ bé.
Lận Diễm Trần cười ha ha, chân tâm thật lòng, tràn ngập cảm kích nói: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, nếu không có vật nhỏ này, em đã có biện pháp khác, vậy thì em chắc chắn sẽ bội tình bạc nghĩa tôi."
Sở Tấn: "..."
Hôm sau Lận Diễm Trần trở về, chuẩn bị ngả bài với trong nhà.
Liên quan đến chuyện cả đời, Sở Tấn bình tĩnh không được, cho nên lúc đi làm hồn vía lại lên mây, nỗ lực ép mình lên tinh thần, không thể để ảnh hưởng công việc.
Sở Tấn nhận được tin nhắn của sư phụ: Tôi có việc tìm cậu bàn bạc, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Sở Tấn đứng dậy đi qua, trên đường gặp phải quản lý Thang oan gia ngõ hẹp, quản lý Thang cố ý đụng vào anh, không hiểu ra sao, còn âm dương quái khí hừ một tiếng.
Sở Tấn: "?"
Sở Tấn vào văn phòng tổng tài.
Sư phụ để cho anh ngồi xuống nói chuyện, Sở Tấn liếc nhìn bức ảnh trên bàn ông, tất cả đều là chụp mình.
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn: "!!"
Cảm xúc Lưu tổng hơi phức tạp, ông biết Sở Tấn rất có năng lực, quả nhiên là vàng sớm muộn cũng sẽ phát sáng, Trang Hãn Học muốn đào Sở Tấn trở lại ông cũng biết, không nghĩ rằng Lận Diễm Trần, còn có Lữ Hạo đều muốn đào Sở Tấn đi. Bây giờ ông còn đang buồn bực, làm sao Sở Tấn quen biết được những người này? Ông vẫn không thể hợp tác với Lận gia, vẫn chưa từng nói chuyện với Lận Diễm Trần một lần nào.
Bọn họ đều là công ty tập đoàn lớn, mình thật sự không sánh được, cho nên ông cũng không cảm thấy quản lý Thang nói Sở Tấn có thể sẽ mang theo cơ mật thương mại của công ty để chạy trốn có bao nhiêu khả thi.
Lưu tổng hỏi một cách uyển chuyển: "Đối với tiền lương hiện tại cậu có hài lòng không? Cậu muốn tiền lương bao nhiêu?"
Sở Tấn rõ ràng mình đã đổ oan cho ba ba Tiểu Lận, việc này thật sự bối rối.
Lưu tổng lấy ra một bức ảnh Sở Tấn và Lận Diễm Trần cùng nhau: "Tôi biết tôi trả cho cậu tiền lương không cao, không xứng với công sức cậu đã bỏ qua. Chẳng qua tôi rất tò mò, tại sao cậu biết Đại thiếu gia nhà họ Lận? Hắn lại rất tinh mắt, nhìn trúng cậu."
Câu này một lời hai ý nghĩa, Sở Tấn hơi đỏ mặt: "Sư phụ, tôi không muốn đổi nghề. Tôi và Lận Diễm Trần không phải... Loại quan hệ như ngài tưởng."
Lưu tổng hỏi: "Vậy quan hệ của các người là như thế nào?"
Mặt già Sở Tấn đỏ bừng anh nói: "Ngài không phải nói tôi có bạn trai cũng không nói với ngài à... Lận Diễm Trần chính là bạn trai tôi."
Một bên khác.
Lận Diễm Trần tìm gặp ba ba, ba ba hắn đang xem văn kiện.
Lận Diễm Trần hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Ba, con có việc muốn nói với ba."
Lận Thiệu Nguyên không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời: "Ừm... Con nói đi."
Ông xem xong mấy dòng chữ, lực chú ý mới rời khỏi công việc, nhìn Lận Diễm Trần, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, ông mới sợ hết hồn: "Sao rồi? Con muốn làm gì?"
Lận Diễm Trần nói: "Ba ba, con xin ba một chuyện, ba đừng cho người theo dõi Sở Tấn nữa."
Lận Thiệu Nguyên muốn nói lại thôi, ông lấy kính mắt xuống, khép văn kiện lại, mờ mịt hỏi: "Sở Tấn... Là ai?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]