Trang Hãn Học gãi đầu một cái, rồi cười khúc khích: "Thật ra tôi cũng nhớ không rõ."
Sở Tấn: "..."
Trang Hãn Học mơ hồ nhớ ra: "Hắn tới tìm tôi xin phương thức liên lạc của anh, nhưng con người của tôi đó, anh biết mà, tôi nghĩa khí ngút trời*! Anh đã đặc biệt bàn giao không cho tôi mang chuyện anh sinh bệnh nói ra, nên dĩ nhiên tôi không thể a. Tôi nói "Anh nói anh là bạn trai Sở Tấn vậy thì lấy chứng cứ ra a", hắn ngay cả một tấm ảnh cũng không có, tôi vốn dự định đuổi hắn đi. Kết quả hắn nói chuyện dễ nghe cực kỳ, còn rất cảm động, lại còn nói anh thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, nói một chuỗi dài, làm cho tôi cảm động quá chừng, nước mắt ào ào. Con người của tôi không chịu được chuyện như vậy. Tuy rằng tôi dốt nát, nhưng thật lòng hay giả ý tôi vẫn phân biệt được."
(*) 义薄云天 Nghĩa Bạc Vân Thiên hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.
Nói xong, hắn còn bổ sung: "Nhất định phân biệt được.... Anh Sở, tôi không gây họa chứ."
Sở Tấn miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có. Ừm. Cám ơn cậu."
Trang Hãn Học thụ sủng nhược kinh: "Đã rất lâu tôi không nghe thấy chữ "Cảm ơn" từ trong miệng anh".
....
Lận Diễm Trần gõ cửa tiến vào thư phòng: "Ba, gọi con đến có chuyện gì?"
Lão Lận tổng nhìn thấy hắn, che giấu đi căng thẳng nói: "Há, con đã đến rồi a."
Lận Diễm Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868330/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.