Cửu biệt gặp lại, sao có thể kìm chế.
Lận Diễm Trần căn bản không muốn đi, hiện tại hắn muốn ở lại bên người Sở Tấn.
Ôn chuyện như vậy không đủ, còn không bằng một phần vạn thời điểm lúc trước bọn họ cùng nhau du lịch.
Quá đơn giản.
Lận Diễm Trần đưa Sở Tấn về nhà, cùng làm bạn một đoạn đường ngắn, Sở Tấn lơ đãng thoáng nhìn thái dương Lận Diễm Trần, giống như có mấy sợi tóc bạc?
Tia sáng không có, thấy không rõ lắm, hay là phản quang?
Sở Tấn nghe cách đó không xa có tiếng người, anh nói: "Đưa tới đây được rồi, cậu trở về đi thôi."
Lận Diễm Trần: "... Được."
Lận Diễm Trần đứng ở chỗ cũ, nhìn theo Sở Tấn rời đi, Sở Tấn bước đi chầm chậm, nhưng rốt cuộc vẫn phải đi.
Lận Diễm Trần vẫn nhớ tới ngày đó ở sân bay Sở Tấn vòng trở lại nhào vào trong ngực của hắn, hắn cảm thấy ngày hôm nay nói không chừng Sở Tấn cũng sẽ trở về, đợi một hồi lâu, đợi đến trời tối rồi, vẫn không có.
Theo lí cần phải trở về B thành, nhưng Lận Diễm Trần không nỡ đi, hắn lén lút chạy đến dưới lầu nhà Sở Tấn, ngửa đầu nhìn, thấy trong nhà Sở Tấn có ánh đèn, sau rèm cửa sổ có bóng người đi qua, hắn rất muốn đi vào trong đó.
Bắt đầu từ sáng sớm nhận được cú điện thoại kia, Lận Diễm Trần lại cảm thấy như mình đang bước vào trong mộng, đến bây giờ, trạng thái cả người vẫn giống như hồn vía lên mây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868323/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.