Sở Tấn cận thị khá nặng.
Không còn kính mắt, khoảng cách vượt quá 1 mét lập tức hoàn toàn mơ hồ.
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn nheo mắt lại, vẫn không thấy rõ mặt Lận Diễm Trần như cũ, cười cười: "Không sao nha, tôi biết cậu không phải cố ý."
Sở Tấn biến thành mở mắt như mù, không còn kính mắt anh chính là kẻ tàn phế, anh nhìn dưới chân, đầu choáng váng, nói: "Tôi muốn xuống, nhưng không thấy rõ, cậu bắt tay giúp tôi."
Lận Diễm Trần nửa ôm nửa dìu anh xuống ngựa.
Sở Tấn cảm thán: "Kính mắt của tôi dùng thật hao, mới đổi cái mới rồi, giờ lại hỏng."
Phía trước phải đi qua một con đường xây thành từ đá tảng, lồi lõm, Lận Diễm Trần nói: "Tôi nắm tay em nha."
Sở Tấn nói như chém đinh chặt sắt: "Không muốn."
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Lận Diễm Trần không hiểu hỏi anh: "Tại sao a? Lúc trước em cũng không bài xích tôi nắm tay a, tối hôm qua chúng ta không phải còn dắt tay sao?"
Sở Tấn nói: "Cái đó không giống nhau, ngày hôm qua là dắt tay tản bộ, bây giờ cậu cảm thấy tôi phải được đỡ mới bước đi nổi, tôi cảm thấy mình vẫn chưa có tàn phế đến mức đó."
Lận Diễm Trần thật sự há hốc mồm: "Có gì phải bướng bỉnh chứ?"
Sở Tấn hết sức cẩn thận đi về phía trước, cảm xúc trên người nhu hòa xuống.
Lận Diễm Trần nhìn mặt Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868294/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.