Sở Tấn đến bên cạnh hắn, mang theo niềm vui khi cười trên sự đau khổ của người khác, hỏi: "Tiểu Lận a, té có đau hay không? Muốn tôi dìu cậu một chút không? Đã nói trước sẽ dạy tôi trượt tuyết còn gì?"
Lận Diễm Trần tự mình bò dậy từ dưới đất, trên người dính tuyết, không phục nói: "Tại sao em không nói thì ra em biết trượt tuyết?"
Sở Tấn bị ánh mắt u oán của hắn chọc vui khôn tả: "Ai cho cậu giả dạng làm chuyên gia?"
Lận Diễm Trần nói: "Cũng không phải tôi chủ động, em hãy gắng nhớ lại một chút, tôi chuẩn bị dụng cụ, em lại lầm tưởng tôi lợi hại, kia... Tôi sao có thể mở miệng nói kỳ thực tôi không biết a?"
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Đều là đàn ông, Sở Tấn hiểu.
Đàn ông quan trọng nhất là cái gì? Là mặt mũi a!
Sở Tấn nhanh chóng nói: "Được, được, đều tại tôi, trách tôi. Kỳ thực cũng không phải tôi chơi rất giỏi, chính là rất thích..."
Sở Tấn phủi vụn tuyết bám trên người cho hắn, anh nói: "Không sao cả, để tôi dạy cậu."
Lận Diễm Trần được anh dỗ dành một tiếng, không còn tức giận, gật đầu.
Hai người đứng vững.
Sở Tấn lôi kéo Lận Diễm Trần, để Lận Diễm Trần trượt cùng anh, tay cầm tay chỉ dẫn.
Thế nhưng, Lận Diễm Trần thân hình cân nặng đều to lớn, anh có chút kéo đi không nổi.
Nói như vậy, "Huấn luyện viên" sẽ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868287/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.