Một chính khách nước ngoài mua xuân bị người dọa dẫm ngược lại sau đó đã nói như thế này:
"Đàn ông giống như tôi, ai sẽ thật lòng yêu tôi đây? Chỉ có thể mong dùng tiền để mua ái tình."
Sở Tấn tràn đầy đồng cảm, chuyện đến nước này, có thể dùng tiền mua phần tình yêu giả vờ giả vịt đã coi như không tồi.
Anh đã không còn thời gian.
Làm người thì phải học cách chấp nhận.
Sở Tấn nhớ tới ngày này năm ngoái, anh hẹn Quý Thiên Trạch ăn cơm, không vì gì cả, chỉ muốn Quý Thiên Trạch bên anh một vài giờ, làm bạn bè, được thấy một khuôn mặt tươi cười.
Quý Thiên Trạch chậm chạp không tới, anh gọi điện thoại hỏi, Quý Thiên Trạch tùy ý nói: "Tôi không cẩn thận quên mất, xin lỗi, bạn gái tôi muốn đi dạo phố, ngày khác hẹn lại đi."
Sở Tấn nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi..."
Quý Thiên Trạch nói: "Tôi sẽ tặng quà bù cho. Đã bao nhiêu tuổi, cậu làm sao còn như đứa trẻ, để bụng sinh nhật như thế."
Đúng đấy, không ai để ý sinh nhật của anh, cho nên chính anh cũng phải làm như không để ý, bằng không chính là cố tình gây sự.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Lần này Tiểu Lận lại không thể hiện tinh thần chuyên nghiệp, không những không cười, còn lộ ra áy náy: "Hôm nay là sinh nhật em? Đúng..."
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Sở Tấn cười ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/108269/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.