12: Sói xám
Bầu trời trong xanh cao vời vợi, đám diều hâu thoả thích bay lượn, chúng xuyên qua những tầng mây trắng xoá, dạo quanh khắp nơi, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn xuống khu rừng to lớn phía dưới, tìm kiếm con mồi thích hợp. Thế nhưng không hiểu sao, cả bọn lại ăn ý bỏ qua một khu vực nhỏ, giống như nơi đó có thứ gì làm chúng cảm thấy kiêng kỵ.
Dưới một gốc cây rừng, người đang nằm bất tỉnh rất lâu bỗng nhiên mở bừng mắt.
Robert bật người dậy theo bản năng, cậu tham lam hít thở không khí trong vô thức, sau đó mới hoảng hốt nhận ra điều gì đó không đúng. Tuy trong đầu đang loạn thành một đống bùi nhùi, nhưng cậu vẫn nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Vết thương trên người do cọ xát với mặt đất khi lăn xuống dốc đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện, ngay cả chỗ xương gãy bên cánh tay phải, hay cơn đau đớn sâu bên trong lồng ngực cũng đã không còn tung tích, càng đừng kể đến cái dây chằng bị trẹo đã sưng thành tật chỗ mắt cá chân, tất cả giống như một giấc mơ. Nếu không phải vết máu khô cứng còn dính trên người, trên mặt đất, cùng với "con đường" mà mình lăn xuống tạo thành, thì Robert chắc chắn cho rằng đúng là mơ thật.
Cậu biết, có điều gì đó đã xảy ra với mình trong lúc hấp hối chờ chết đêm qua, hoặc đêm trước nữa*, điều gì đó phi thường, vượt quá khả năng lý giải của cậu.
Robert thẫn thờ ngồi im một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-khach/223257/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.