10: Bệnh
Thong thả nện bước dưới ánh nắng sớm, xen giữa đám đông tấp nập, Điềm Điềm chợt cảm thấy cả người ấm áp hơn rất nhiều, nụ cười trên khóe môi kéo dài thật lâu, mãi không chịu tan đi.
Chiếc khăn choàng cổ bị cởi ra rồi nhét vào túi từ lúc nào.
Là do thuốc đã có tác dụng, hay là vì gặp được người mà mình thầm mong nhớ mấy hôm nay, Điềm Điềm cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, cơn cảm lạnh buổi sáng mới đến giờ đã biến mất không còn, cô vui vẻ bước vào trong phòng học.
Hà Vy nằm bẹp trên bàn, mặt úp xuống khuỷu tay, trông như cái cây chết héo.
Thấy bạn thân sáng ra đã không có tinh thần, Điềm Điềm lấy tay khẽ đẩy đẩy, tò mò hỏi thăm.
“Để tao ngủ thêm chút đi, đừng phá mà..”. Hà Vy nhích nhích vai, đầu cũng chưa ngẩng lên, chỉ uể oải cất tiếng trả lời.
Điềm Điềm tháo túi, cởi áo khoác ngoài rồi nhét vào ngăn bàn, ngồi xuống bên cạnh Hà Vy, sau đó mở miệng chọc ghẹo.
“Tối qua đi ăn trộm khoai lang??”.
“Đúng rồi, nhưng khoai không trộm được, còn dính một thân cảm lạnh đây..”. Hà Vy câu được câu không có lệ.
“Gì? Mày cũng bị cảm hả?”. Điềm Điềm hơi bất ngờ, sáng nay cô cũng vừa nhiễm bệnh xong, còn may đã tốt hơn rồi.
“Cũng là sao?? Đừng nói với tao cái thân con trâu của mày cũng bệnh nha”. Hà Vy chợt quay đầu lại, Điềm Điềm bây giờ mới thấy cô bạn thân của mình 2 mắt mơ màng, gò má đỏ bừng bừng, không biết đã nằm bao lâu rồi.
Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-khach/1096449/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.